"Đúng vậy! Hạc Minh đại nhân giống như Tiên Hạc, đều thanh cao độ lượng, rất hợp với biệt hiệu này! Ở đây nhiều người như vậy, giết hắn sẽ làm Hạc Minh đại nhân tay dính máu tươi dơ bẩn, hay là tha cho hắn đi? Có được hay không vậy"
Hạ Lan Phiêu rất ít khi làm nũng như vậy với Hạc Minh, tự bản thân cũng cảm thấy chán ghét chính mình. Hoa Mộ Dung im lặng nhìn vể nơi xa xăm, còn Hạc Minh nhẹ nhàng vuốt đầu của nàng, đột nhiên cười: "Được, vậy nghe lời Tiểu Hạ Lan. Ngươi cút đi."
"Đa tạ đại hiệp!"
Nam tử vừa nghe mình có thể đi, sợ chết khiếp vội vàng biến mất không thấy nữa. Dan chúng vây quanh thấy hết chuyện, tỏ vẻ thất vọng tản đi, con đường khôi phục sự huyên náo và phồn hoa vốn có.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng Hạ Lan Phiêu cảm giác phần lớn dân chúng đều tránh né ánh mắt của bọn họ, thậm chí ngay cả ông chú bán bánh bao đưa bánh bao cho bọn họ cũng không dám lấy tiền. Chẳng lẽ đây chính là lực lượng biến thái sao?
"Đưa tay cho ta." Hoa Mộ Dung đột nhiên nói.
"A."
Tuy không biết Hoa Mộ Dung muốn làm gì nhưng Hạ Lan Phiêu vẫn nghe lời đưa tay phải cho Hoa Mộ Dung.
Nhắc tới cũng kỳ, thời gian nàng tiếp xúc cùng Hoa Mộ Dung Đích là ít nhất, nhưng nếu nói tới tin tưởng, nàng vẫn tương đối tin tưởng người thiếu niên tuấn tú này.
Trong lòng nàng, Tiêu Mặc và Hạc Minh giống như mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998876/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.