Không, ta sẽ không, tuyệt đối không.
Theo lời ước định, theo lời của ngươi chỉ cần không yêu, thì có thể quang minh chính đại giữ ngươi ở bên người rồi. Cho nên, ta sẽ không để cho mình yêu ngươi.
Nhanh tỉnh dậy một chút đi, Hạ Lan Phiêu. Thời gian của chúng ta, còn rất dài.
Tiêu Mặc nghĩ tới, khẽ hôn trên môi Hạ Lan Phiêu, không ngờ phát hiện mình càng ngày càng tham luyến đôi môi ngọt ngào của nàng, không rời bỏ được. Có lẽ cảm thấy tâm tình bản thân đột nhiên khác thường, hắn chế giễu cười, lấy băng gạc ra băng bó cho mình.
Hắn đang nhìn dấu răng nho nhỏ trên ngón tay của mình, theo bản năng nhẹ nhàng vuốt ve cảm giác dấu răng trên ngón tay, lại giống như đang vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng vậy. Hắn nhẹ nhàng hôn tại lên ngón tay của chính mình, nhìn trên mặt hắn thế nhưng lại cười đầy dịu dàng, ôn hòa như gió xuân.
(Hồ Ly: Bạn học Tiêu Mặc, ngươi ở đây nói yêu đương. Nếu như không phải là tình yêu, vậy vì sao hiện tại ngươi không nỡ để nàng đi? Tại sao phải làm ra hành động ngây thơ như vậy?
Tiêu Mặc: lạnh lùng, trầm mặc nhìn Hồ Ly.
Hồ Ly: ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên nói ngươi ngây thơ. . . . . . Ta lập tức an bài cho các ngươi H. . . . . . )
——— ——————tuyến phân cách tiểu Hồ Ly nhảy tới nhảy lui———————
"Rốt cuộc ngươi là ai? Rột cuộc là ngươi muốn ta làm cái gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998861/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.