Thật sự đã kết thúc. . . . . .
Tiêu Mặc, từ nay về sau, liền sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa rồi! Ngươi tiếp tục làm Hoàng đế tàn nhẫn, mà ta từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan gì với ngươi. Chúng ta, cứ như vậy, kết thúc. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Mặc, nghĩ tới bàn tay ấm áp của Tiêu Mặc, nghĩ tới đôi môi mềm mại của Tiêu Mặc, nghĩ tới mùi vị quen thuộc trên người Tiêu Mặc, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị người dùng cây búa sắc bén bổ ra, đau đến mức nàng không thể hô hấp.
Thật rất khổ sở. . . . . . Trong tiểu thuyết đều nói lúc khổ sở cảm thấy trái tim giống như bị xé rách, mà ta lại cảm thấy lòng của ta giống như là bình hoa từ trên trời rơi xuống trên mặt đất nát bấy, lưu lại chỉ là những mẩu thủy tinh đầy đất. Ta không dám nhớ lại, không dám đụng vào, bởi vì sẽ máu tươi đầm đìa. . . . . . Thật, thật là đau. . . . . .
Hạ Lan Phiêu cố nén đau đớn trong lòng, chậm rãi ngồi trên mặt đất, chặt chẽ co rúc mình thành một đoàn. Tay của nàng vô lực vòng quanh bả vai của mình, thân thể đã sớm bắt đầu lạnh đến phát run. Nàng còn nhớ rõ một đêm ở nơi nào đấy, có một người nam nhân kéo tay nàng lại, không để cho nàng tiếp tục co rúc thân thể theo thói quen — hắn nói sẽ không lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998809/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.