Cho dù Hạ Lan Phiêu ra lệnh như vậy cho mình, nhưng nàng vẫn là không cách nào khống chế được mình, yên lặng khóc. Hạc Minh trầm mặc nhìn nàng, hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng, thở dài gần như là nhỏ không thể nghe thấy: “Đừng khóc.”
“Ô ô ô. . . . . .”
“Ta kêu ngươi đừng khóc!” Hạc Minh đột nhiên tức giận, một phát bắt được bả vai của nàng: “Chẳng lẽ hắn tốt như vậy, tốt đến mức làm cho ngươi đau lòng khổ sở như vậy? Không phải là ngươi luôn miệng nói muốn rời khỏi hắn ư?”
“Ô ô. . . . . .” Hạc Minh nắm ta thật là đau. . . . . .
“Lại khóc nữa mà nói ta có thể sẽ giết ngươi nha ~~” Hạc Minh nói thật.
“Ô ô. . . . . . Oa!”
Hạ Lan Phiêu mặc kệ sự uy hiếp của Hạc Minh, vẫn là rất nghiêm túc khóc, hơn nữa từ mới bắt đầu khóc sụt sùi biến thành gào khóc. Trong vòng một ngày chảy nhiều nước mắt như vậy, nàng cũng không biết làm sao mình còn có nước mắt có thể chảy ra nữa — nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước mà!
“Đừng khóc.”
“Ô ô. . . . . . Ngươi hung ta. . . . . .” Hạ Lan Phiêu khóc càng hăng say hơn rồi.
“Ngươi. . . . . . Đừng khóc.” Hạc Minh có chút bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng: “Ta cũng hiếm khi hung một lần với ngươi, làm sao ngươi yếu ớt như vậy? So với ta, tiểu tử Tiêu Mặc kia đối với ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998802/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.