”Hạc Minh. . . . . .”
Trong lòng Hạ Lan Phiêu run sợ nhìn qua Hạc Minh vẻ mặt bình tĩnh nhưng rất có thể ở trong lòng giấu diếm sát cơ, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều bị gió biển thổi dựng lên. Hạc Minh không sao cả cười cười: “Sẽ có rất ít người thích nơi này đi. Tuyệt vọng. . . . . . Như vậy. . . . . .”
“Hạc Minh, ngươi làm sao vậy? Gần đây ngươi thật rất kỳ quái!”
“Vậy sao. . . . . . Có thể là mấy ngày đó đã đến rồi. . . . . .” Hạc Minh mỉm cười nói.
. . . . . .
Lừa gạt ngươi.
Nơi này, là nơi quan trọng nhất của ta.
Bởi vì nơi này đã từng là địa phương ta nghĩ muốn chấm dứt sinh mạng của mình.
Ta đã từng đứng ở trên vách núi, nhìn sóng biển dưới chân, tưởng tượng thấy dáng vẻ mình bị sóng biển nuốt mất. Chỉ cần hạ quyết tâm thêm một chút nữa, ta liền có thể nhảy vào biển rộng, giải quyết tất cả phiền não và khuất nhục (áp bức + lăng nhục).
Mà cuối cùng ta đã không có làm như vậy.
Mỗi người đều sợ chết. . . . . . Ta cũng không ngoại lệ. . . . . .
Ta phải còn sống, muốn sống rực rỡ chói mắt, sống chỉ vì mình.
Hiện tại, rốt cuộc ta cũng chấm dứt tất cả, đến lúc nói “Vĩnh biệt” với tất cả trước kia rồi. Đây cũng sẽ là lần cuối cùng ta tới nơi này.
Bởi vì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998794/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.