”Thương Nguyệt, ý của ngươi không phải là ngươi yêu thích ta, để cho ta chờ ngươi lớn lên chứ.” Đôi mắt của Hạ Lan Phiêu trợn to nhìn Thương Nguyệt, quả thật không thể tin vào tai của mình.
. . . . . .
Vẻ mặt của Lý Thương Nguyệt từ từ nóng rực lên trong nháy mắt. Hắn gần như là cắn răng nghiến lợi nhìn khuôn mặt vô tội của nữ nhân ngu ngốc đứng trước mặt mình, đẩy nàng ra, tức giận nói: “Nữ nhân ngốc, ai nói bản thiếu gia thích ngươi hả ? Nếu không phải lão già kia muốn cho ngươi và ta thành thân, sẽ không để ngươi rời đi, ta mới không cần cùng ngươi, một nữ nhân vừa ngốc vừa già ở cùng nhau qua một đời đâu! Mộ Dung biểu ca sẽ nhanh rời đi, ngươi có thể trốn trong xe ngựa của hắn cùng rời đi, ngàn vạn lần không được ở lại Lý gia nữa, cũng ngàn vạn lần không thể bị lão già kia bắt được lại buộc ta thành thân! Ta mới không cần cưới ngươi!”
“Ha ha, thật là tiểu bằng hữu không được tự nhiên!” Hạ Lan Phiêu cười híp mắt nhìn Lý Thương Nguyệt: “Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không gả cho ngươi, người vừa nhỏ vừa quỷ như vậy! Tiểu quỷ, cám ơn ngươi nha...! Ta sẽ trở lại thăm ngươi!”
“Ai muốn ngươi tới nhìn, ngươi đi nhanh đi!”
“Ta đi.”
“Mau cút.”
“Ta thật sự đi rồi.”
“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào!”
“Ta muốn xem ngươi có giữ lại hay không, ngươi thật là không hiểu tâm lý nữ nhân a~~” Hạ Lan Phiêu buồn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998768/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.