“Hạ Lan, ngươi đang nhớ cái gì?” Tiêu Mặc ngẩng đầu nhìn nàng. Đang lúc nàng muốn bất chấp tất cả vọt vào ôn tuyền (suối nước nóng) bắt hắn tới, lại nhìn thấy Tiêu Mặc chân không đi ra.
Bên trên tóc đen của “Hạ Lan Phiêu”còn có bọt nước, thân thể trắng nõn giống như hoa cỏ mang theo sương sớm, chân ngọc trắng noãn, sạch sẽ nhu mỹ (mềm mại + xinh đẹp) làm cho nàng gần như là nhìn ngây người. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình cũng có một hình dạng phong tình như này.
Rõ ràng vẫn là thân thể đó, nhưng tại sao phong cách phải kém nhiều như vậy? Thì ra bất kể Tiêu Mặc là nam hay nữ, cũng rất có khí thế “*****” nha! Mà ban đầu làm sao ta lại không phát hiện mình có phần đẹp như thế? Chẳng lẽ linh hồn ở bên trong thật quan trọng như vậy sao?
Hạ Lan Phiêu ngây ngốc nhìn Tiêu Mặc đi về phía mình, không kiềm hãm được mà nín thở. Mà Tiêu Mặc ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng: “Thì ra là vóc người của ngươi thật rất kém cỏi.”
......
“Tiêu Mặc!”
“A......”
Vì an toàn và che giấu tai mắt người, Tiêu Mặc hạ thân thể tôn quý cùng Hạ Lan Phiêu cùng giường chung gối, nhưng cũng tốt bụng nói nếu nàng không nguyện ý có thể ngủ ở trên đất.
Hạ Lan Phiêu đương nhiên là không muốn ngủ ở trên đất.
Cho nên, nàng cắn răng cùng Tiêu Mặc ngủ cùng nhau, trong lòng thầm nghĩ dù sao hiện tại có tư cách sỗ sàng người là nàng mà không phải Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998741/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.