Tiêu Mặc, ngươi cũng có hôm nay! Cho ngươi tỉnh táo phúc hắc này, cho ngươi lòng dạ độc ác này, còn không phải là ngoan ngoãn quỳ dưới váy cô nãi nãi ta, thành tù binh tình yêu của ta!
Ta, thắng, lợi, rồi!
Cuối cùng ta cũng làm cho đầu gỗ kia chính miệng nói "Ta yêu nàng" với ta, cũng lại làm cho Tiêu Mặc không ai bì nổi rơi vào võng tình! Mọi người ơi, tối hôm nay ta thật rất vui mừng! Ha ha!
Hạ Lan Phiêu nhất thời quên mất mệt mỏi quanh thân, chỉ cảm thấy cả người kích động giống như bị cắn thuốc lắc."
(lee: lại mất đoạn sao ý ~ khóc ròng)
Hạ Lan Phiêu cười: "Ngươi là người cung nào?"
"Nô tỳ là Nhược Vũ cung đấy!"
"Nhược Vũ cung...... Thì ra là nha hoàn của Thục phi, không trách được khí thế so với người khác hơn một chút. Họ không ngờ Hạ Lan chủ tử thế nhưng lại tốt bụng đến mức khiến cho Hoàng Thượng đi thăm tình địch của mình, rối rít ném ánh mắt lên án về phía Hạ Lan Phiêu.
Ở trong ánh mắt sáng như tuyết của mọi người, Hạ Lan Phiêu theo bản năng xoa mồ hôi trên trán của mình, nhưng vẫn là kiên trì nói: "Đi nói cho Hoàng Thượng đi."
"Vâng."
Một tiểu cung nữ bất đắc dĩ đi ra ngoài, mà nha đầu của Thục phi cũng choáng váng. Nàng không ngờ phế hậu này thế nhưng lại không có ngăn cản Hoàng Thượng đi gặp chủ tử của mình, còn thông truyền giúp, trong lòng cũng có chút cảm giác khác thường. Nàng ho nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998706/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.