Sinh non đối với Hạ Lan Phiêu có ảnh hưởng khá lớn.
…… (L: hự ~ mất đoạn *khóc rống*)
“Hạ Lan, mặc dù nàng vì uống canh Thục phi đưa tới mới có thể xảy thai, nhưng nàng cự không nhận tội, thế lực của Âu Dương gia không nhỏ, ta cũng không thể dễ dàng muốn tánh mạng của nàng như vậy."
"Nàng kia một ngày không nhận tội liền một ngày tiêu diêu tự tại sống tiếp sao? Tại sao ngươi không nói rằng ngươi với nàng ‘ nhất dạ phu thê bách nhật ân ’ (L: một đêm vợ chồng trăm ngày tình nghĩa),ngươi không nỡ xuống tay với nàng?" Hạ Lan Phiêu oán hận nói.
"Hạ Lan, nàng thật nghĩ ta như vậy?"
"Lần này chết là hài tử của chúng ta, lần sau người chết chính là ta! Tiêu Mặc, ta thật sự không ngờ ngươi lại có thể mềm yếu như vậy, ta nhìn lầm ngươi! Ngươi không xứng làm cha của hài tử!"
Tiêu Mặc trầm mặc.
Qua một lúc lâu, hắn vẫn trầm mặc, giống như một pho tượng đá. Trong bóng tối, Hạ Lan Phiêu không thấy rõ nét mặt của Tiêu Mặc, chỉ nghe được hắn nhàn nhạt nói: "Nàng nói đúng. Ta không xứng làm phụ thân."
"Tiêu Mặc......"
Hạ Lan Phiêu lỗ mũi đau xót, nước mắt lại bừng lên.
Ban đêm tối đen không có ánh đèn, nàng đương nhiên sẽ không thấy Tiêu Mặc cắn chặt môi, cắn đến trên môi cũng rỉ ra máu tươi rồi. Nàng chỉ là ôm chặc lấy Tiêu Mặc, hấp thu ấm áp trên người của hắn, khóc không thành tiếng. Tiêu Mặc ôm nàng thật chặt, dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998698/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.