Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn Hạc Minh, sau đó bỗng nhiên đứng dậy. Hạc Minh không thèm quan tâm, hắn vuốt mấy sợi tóc bay loạn trước ngực ra sau đầu, mở cửa sổ ra, gió lạnh lập tức mãnh liệt gào thét ùa vào. Bộ tóc dài của Hạc Minh bay trong gió, hắn nhìn tuyết trắng trắng tinh dưới ánh trăng, nhàn nhạt nói: “Tiểu Hạ Lan, đừng xem ta như vật thay thế, ta sẽ tức giận.”
“Ta, ta không có...”
“Vậy sao... Trước khi ngươi quên người nam nhân kia, ta sẽ không chạm vào ngươi. Ta không muốn một nữ nhân lúc lên giường với ta trong lòng ngươi lại nhớ đến nam nhân khác.
“Ta không có!”
“Ha ha... Lúc nói dối thì mặt nàng sẽ đỏ lên, nên rất dễ dàng bị người khác nhìn ra. Phải cố gắng khắc phục nhược điểm này nha, tiểu Hạ Lan ~ ”
Hình như Hạc Minh không hề cảm thấy được sự lạnh lẽo của gió đông, vô câu vô thúc (không bị gò bó, trói buộc) đứng ở trước cửa sổ, nụ cười trên mặt cũng là càng ngày càng đậm. Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ như vậy của Hạc Minh, trong lòng Hạ Lan Phiêu không khỏi dâng lên một loại sợ hãi. Nàng không tự chủ co rúc ở trong áo choàng lông chồn của Hạc Minh, không nhịn được ở trong gió hắt xì một hơi thật to.
"Hắt xì!"
"Tiểu Hạ Lan ngã bệnh?"
Hạc Minh liếc mắt nhìn Hạ Lan Phiêu lạnh run lẩy bẩy một cái, rốt cuộc chú ý tới sự suy yếu của Hạ Lan Phiêu. Hắn đóng cửa sổ trên giường, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998671/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.