Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt cười, càng cười càng vui vẻ, nụ cười càng lúc càng lớn. Nàng cười nhìn Tiêu Mặc, che kín đau đớn muốn nứt trong lòng, bình tĩnh nói: "Tiêu Mặc, ta không ngờ ngươi làm nhiều như vậy, còn chịu nhiều uất ức như vậy, mà tất cả điều này cũng là vì ta...... Tiêu Mặc, thật là cám ơn ngươi. Ta không nên nghi kỵ ngươi, nên cảm kích ngươi đối với ta làm tất cả, cám ơn ngươi vì không để cho ta khổ sở một mình chịu nhiều như vậy."
......
Có lẽ là Hạ Lan Phiêu tiếp nhận quá mức dễ dàng, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Mặc ngược lại không biết như thế nào tiếp lời. Hạ Lan Phiêu vui vẻ cười với Tiêu Mặc, giọng nói lại đột nhiên run lên: "Tiêu Mặc, ta là không nên nói như vậy? Chỉ có nói như vậy mới phù hợp không khí bây giờ, mới có thể làm ngươi hài lòng?"
"Hạ Lan, ngươi......"
"Tiêu Mặc, ta hận ngươi." Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, nụ cười thảm đạm, ánh mắt thê lương: "Coi như ngươi vì tốt cho ta, không nói cho ta nguyên nhân làm cho ta mất đi đứa bé, nhưng dù sao ngươi cũng là hung thủ sát hại đứa bé! Đứa bé là của ta, mạng của ta cũng là của ta, tại sao ngươi làm chủ cho ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể thay ta quyết định, có thể nắm giữ cuộc đời của ta sao? Tại sao?" (L: haizz, quá đúng đi, cứ tưởng làm vậy là tốt nhưng cuối cùng chỉ làm cả 2 thêm đau khổ thôi)
"Hạ Lan, có lời gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998663/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.