Edit: kaylee
Nàng không ngờ số lần mình và Tiêu Mặc gặp mặt không nhiều nhưng vẫn truyền tới tai Hạc Minh, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, lời gì cũng nói không ra được.
Hạc Minh thấy nàng như vậy, cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhẫn tâm nói: "Hạ Lan Phiêu, nếu muốn trở lại bên cạnh nam nhân kia thì trở về là được, che che giấu giấu như vậy cũng không giống ngươi. Ngươi vốn chính là người Chu quốc, cũng không thể nói là phản bội Tề quốc, Mộ Dung cũng chỉ cần nói Vương Hậu nhiễm bệnh qua đời, hoặc là tìm nữ nhân khác giả mạo ngươi là được. Nghe nói đến bây giờ Tiêu Mặc cũng không có lập Hoàng Hậu, nói không chừng vị trí kia chính là lưu vì ngươi."
"Hạc Minh, ngươi muốn đuổi ta đi sao?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Hạc Minh.
"Không phải là ta đuổi ngươi đi, mà là lòng của ngươi đã không ở nơi này."
"Ta......"
Hạ Lan Phiêu lại khóc. Nàng chỉ cảm thấy tất cả uất ức và bất đắc dĩ đều dâng lên trong lòng, khóc so mới vừa rồi càng thêm rung động lòng người. Hạc Minh im lặng nhìn nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ thả ngươi đi ngươi cũng muốn khóc?"
"Ta không đi! Ai nói ta muốn đi? Ngươi chính là đuổi ta ta cũng sẽ không đi!" Hạ Lan Phiêu vừa khóc vừa gào.
"Tốt lắm...... Ta biết rồi, ngươi chớ khóc. Nếu không nước này đều muốn tràn ra rồi."
"Ngươi lại khi dễ ta! Ngươi còn đuổi ta đi! Ta chán ghét ngươi!"
"Không cần chán ghét ta......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998617/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.