Hoa Thác rất ít thấy dáng vẻ nghiêm nghị như vậy của Hạ Lan Phiêu, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, rốt cuộc không nhịn được khóc.
Cậu không ngừng nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, thật không rõ tại sao cha nương của cậu đều chán ghét thúc thúc hiền hòa kia như vậy. Cậu cũng không biết tại sao, thấy thúc thúc đó đã cảm thấy rất gần gũi, rất ưa thích, nhưng vì cái gì những người khác không thích Phi Tuyệt thúc thúc, ngăn cản bọn họ gặp mặt đây? Chuyện của người lớn thật là quá khó hiểu!
“Mẫu hậu thật hung dữ, oa!”
Hoa Thác lớn tiếng khóc, mà Hạ Lan Phiêu cũng có chút tay chân luống cuống rồi. Nàng lúng túng nhìn Hoa Thác khóc không ngừng, rất muốn nói gì đó, lại rốt cuộc khe khẽ thở dài.
Nàng ôm Hoa Thác vào trong ngực, nhè nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt Hoa Thác, khổ sở nói: “Thác nhi, có một số việc con không hiểu...... Mẫu thân con vì sinh con đã gặp phải đau khổ rất lớn, rất lớn, mà người kia rất có thể cướp con đi...... Còn nữa, nam hài tử (bé trai) là không thể khóc, con biết không? Lại khóc mà nói con liền ngay cả nữ hài tử (bé gái) cũng không bằng!”
“Con sẽ không không bằng nữ hài tử!” Hoa Thác lập tức ngưng khóc thút thít.
“Ha ha, Đúng vậy...... Thác nhi, Thác nhi......”
Thác nhi, ta thật sự sợ mục đích của chuyến đi này của Lãnh Phi Tuyệt là cướp con đi...... Cho dù Mộ Dung mặt ngoài đối với con lạnh nhạt, nhưng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998610/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.