Edit: kaylee
Hạc Minh dùng tốc độ nhanh gần như là làm người ta không thấy rõ vọt đến bên người Hoa Mộc Vân, cũng dùng tốc độ cực kỳ nhanh huy động cây quạt, khắp khuôn mặt là mỉm cười đẹp đẽ.
Chỉ nghe "Soàn soạt soàn soạt" mấy tiếng, quần áo trên người Hoa Mộc Vân giống như lá cây bay trong gió thu tuôn rơi trên mặt đất, mà thân thể trần trụi của y cũng bại lộ ở trước mặt mọi người. Y xấu hổ che ngực, phẫn hận nhìn Hạc Minh, mà Hạc Minh dùng cây quạt che miệng cười khẽ: "Vương Gia nhìn rất mập, không ngờ...... Thật vẫn rất mập."
Mọi người: “......”
"Hạc Minh! Nam sủng hèn mọn ngươi lại dám làm nhục Bổn Vương như thế, thật là không muốn sống nữa! Bổn Vương lấy tánh mạng của ngươi!"
"Vương Gia nếu biết trước mặt mọi người người trần truồng là sỉ nhục, vì sao muốn khiến Vương tới chịu đựng? Chẳng lẽ là Vương Gia cho là mình còn cao quý hơn Vương?"
"Ngươi......"
"Tất cả không nên tranh cãi nữa."
Đang ở lúc Hoa Mộc Vân thẹn quá thành giận muốn tìm Hạc Minh liều mạng, cả thế cục rối loạn hỗn độn thì một giọng nữ trong trẻo xa xa truyền đến. Mọi người nhìn ngoài cửa, chỉ thấy một nữ tử mặt mang mặt nạ màu vàng kim đang chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Chỗ nữ tử đi qua đều lưu lại một hương thơm, mà âm thanh chuông vàng trên làn váy của nàng va chạm vào nhau ở trên đại điện yên tĩnh có vẻ cực kỳ thanh thúy vang dội. Nàng từ từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998600/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.