Edit: kaylee
Tiêu Mặc nói xong, tự nhiên cười, mà Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người run lên, ngay cả hô hấp cũng dồn dập......
Nàng không thể tin nhìn tròng mắt sâu không lường được của Tiêu Mặc, trong lòng kịch liệt đấu tranh, mà Tiêu Mặc lại đang không tiếng động hấp dẫn nàng: "Thủy Lưu Ly là món đồ thú vị nhất trong Tam Bảo, nó không chỉ là một trong Tam Bảo, còn là một chìa khóa mở ra bảo tàng quan trọng. Người có Thủy Lưu Ly liền có thể có được thiên hạ, là vì có được bảo khố đó. Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ, lại không nghĩ rằng trong Thủy Lưu Ly thật sự có bản đồ tiến vào mật thất."
"Bản đồ?" Hạ Lan Phiêu kinh ngạc hỏi.
"Ừ. Nếu như ở ban đêm, dưới ánh trăng lấy máu nhỏ vào, có thể thấy từng một điểm nhỏ bên trong Thủy Lưu Ly. Những chấm tròn này phân bố không theo quy luật, hẳn là chữ viết nào đó, đáng tiếc ta cũng không nhận ra. Phu nhân học rộng tài cao, nói cũng không chừng có lẽ phu nhân sẽ biết."
"Ta...... Có thể thử nhìn xem. Nhưng ta cũng không thể xác định ta có thể hay không thể biết chữ viết trong đó."
"Vậy đa tạ."
Tiêu Mặc nói xong, từ trong lòng móc ra một khối Ngọc Thạch màu xanh biếc, mà ánh mắt của Hạ Lan Phiêu cũng lập tức bị vầng sáng nhàn nhạt mà khối Ngọc Thạch này phát ra ở dưới ánh nến hấp dẫn.
Chỉ một khối Ngọc Thạch hiếm thấy, lại có nhiều người muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998590/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.