Edit: kaylee
Đoạn đường này, bọn họ đi rất là thuận lợi.
Hạ Lan Phiêu đi ở trên đường đá xanh không biết yên lặng bao lâu, chậm rãi đi vào chỗ sâu trong cung điện bí mật. Vốn tưởng rằng gặp được kiến trúc hoang vu, mãnh thú như mê, lại không nghĩ rằng đập vào mi mắt là một cung điện cực kỳ xa hoa.
Dụng cụ tinh sảo, vách tường hoa lệ, lụa mỏng mềm mại diễm lệ không biết trải qua bao nhiêu tuổi, nhưng vẫn là duy trì hình dáng mới tinh. Ngay giữa cung điện, là bộ sách chất đống chỉnh chỉnh tề tề, bên trên bộ sách còn có một lá thư.
Chẳng lẽ những sách này, lá thư này chính là bí mật của cấm kị?
Tất cả đáp án rốt cuộc phải hiểu......
"Cẩn thận."
Đang ở lúc tay của Hạ Lan Phiêu sắp chạm đến phong thư kia, Tiêu Mặc ngăn cản nàng. Hắn dùng trường tiên nhẹ nhàng cuốn lá thư này cùng vài cuốn sách sang trước mặt, ở phía trên vẩy một chút bột thuốc không biết rõ, sau đó nói: "Ngược lại không độc. Chỉ là, vẫn là coi chừng thì tốt hơn."
"Không cần khẩn trương, chủ nhân của mật thất sẽ không hại chúng ta." Hạ Lan Phiêu cười nhạt.
"Tại sao tiểu Hạ Lan biết?"
"Trực giác của nữ nhân thôi."
......
Bởi vì, chúng ta đều là đồng bệnh tương liên, là người khổ khổ giãy giụa không giải thích được đi tới nơi cái thế giới này, ha ha......
Hạ Lan Phiêu nghĩ tới, nhìn lá thư màu tím nhạt trong tay Tiêu Mặc, than nhẹ một tiếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998568/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.