Edit: kaylee
Hạ Lan Phiêu vui mừng phấn chấn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện trong phòng một mảnh u ám, mà Trần thái y và Tiêu Nhiên đều đang ở trong phòng. Trần thái y trên tay cầm một cái vải trắng vừa thay, sắc mặt có chút xám xịt, nhưng ngược lại Tiêu Nhiên không chút để ý nói: "Mù thì mù, thái y không cần tự trách."
"Vương, Vương Gia......"
"Đi xuống đi."
Trần thái y sửng sốt một lúc, khẽ thở dài một cái, hành lễ với Tiêu Nhiên sau đó lui ra. Hạ Lan Phiêu quan sát vẻ mặt của hai người, ngửi một phòng mùi thuốc, trong lòng biết bệnh này là Trần thái y cũng bó tay hết cách.
Nàng rất muốn gọi Hoa Mộ Dung tới chẩn bệnh vì Tiêu Nhiên, nhưng lúc này chính trị của Tề quốc đang ở thời buổi rối loạn, làm sao nàng nỡ lòng lại thêm gánh nặng trên đôi vai yếu đuối của Hoa Mộ Dung? Cho nên, nàng chỉ có thể đè xuống bi thống trong lòng, tận lực vui sướng nói với Tiêu Nhiên: "Vương Gia yên tâm, ta biết một vị thần y, đợi nàng xử lý tốt một vài chuyện thì có thể khám bệnh vì ngươi. Y thuật của nàng tốt hơn Trần thái y nhiều, nhất định có thể chữa khỏi hai mắt của ngươi."
"Như bây giờ cũng rất tốt." Tiêu Nhiên cười nhạt: "Mắt mặc dù không nhìn thấy, nhưng tâm có thể nhìn thấy rất nhiều thứ trước kia không nhìn thấy. Nói thí dụ như ngươi."
......
"Ta mang theo đồ chơi tốt đến cho ngươi nha." Hạ Lan Phiêu cười dời đi đề tài: "Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998556/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.