Editor: Hạ Tiểu Phong
Trong nháy mắt máu cả người tựa như đong lại, tay Hạ Lan Phiêu đẩy cửa cũng dừng lại. Đầu ngón tay của nàng đụng vào khung cửa gỗ lim tinh sảo, chỉ cảm thấy cọc gỗ trong đêm truyền từng cơn rét lạnh đến thẳng lòng nàng. Nàng ngừng thở, đứng lẳng lặng, không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng nghe được trong phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Ngọc Cầm, không được càn rỡ."
"Chiêu này của công tử thật là hay, đến bây giờ Hạ Lan cô nương cũng không phát hiện thân phận thật của công tử đấy." Ngọc Cầm nhẹ nhàng nói.
Cái giọng nói quen thuộc đó không trả lời nữa.
"Công tử vì không để bị phát hiện, làm cho trên dưới vương phủ nói năng thận trọng, còn mua chuộc cả bá tánh bên cạnh vương phủ, cũng coi như là đối với Hạ Lan cô nương tình thâm ý trọng. Nhưng mà, công tử làm vậy không khổ sở sao? Ngài rõ ràng là người cao quý nhất trên đời này, tại sao lại muốn giả mạo thân phận của người khác?"
......
"Như vậy nàng mới không trốn." Cái giọng nói kia bình tĩnh trả lời.
Ha ha, ha ha......
Hoá ra là như vậy ......
Vì ta mà tính kế đến vậy, ta thật sự là quá vinh hạnh.
Tiêu Mặc......
Hạ Lan Phiêu đứng ngơ ngác ở ngoài cửa, tai đã không nghe được bất cứ chuyện gì, trước mắt cũng một mảnh mờ mịt. Trong đầu của nàng bắt đầu nhớ lại từng ly từng tý lúc nàng và " Tiêu Nhiên " gặp lại lần nữa, chỉ cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998538/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.