Edit: kaylee
Tiêu Mặc không nói gì.
Hắn lẳng lặng ngồi, mặc cho tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu xẹt qua gò má của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hạ Lan Phiêu ôm chặt lấy hắn, rưng rưng nói: "Tại sao không nói cho ta sự thật? Dù là không nhìn thấy, ngươi vẫn còn cứu ta, chẳng lẽ ngươi thật không muốn sống nữa sao?"
"Tiêu Mặc......"
"Nàng là đang đồng tình, thương hại ta sao? Nàng biết ta không cần những thứ này." Tiêu Mặc cười nhạt: "Cho dù ánh mắt mù rồi, ta vẫn là Hoàng đế, không cần nàng lo lắng cho ta."
"Vậy tại sao ngươi không chịu nói lời nói thật cho ta biết?"
"Ta sớm cũng đã nói đôi mắt của ta không nhìn thấy, chỉ là chính nàng không tin thôi."
"Ta......"
Hạ Lan Phiêu cứng họng.
Kể từ khoảnh khắc nàng biết "Tiêu Nhiên" là giả kia, dưới cơn thịnh nộ tự nhiên cho là Tiêu Mặc lừa gạt mình mọi chuyện, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới ánh mắt của hắn có thể thật không nhìn thấy.
Hồi tưởng trước kia, hắn cũng hầu như là một dáng vẻ nhẹ nhàng, hình như thói quen sống trong bóng tối. Nhưng mà, cho dù một người có kiên cường thế nào đi nữa, đột nhiên không thấy được thứ gì, đột nhiên đắm chìm trong bóng tối trên thế giới vẫn sẽ sợ, vẫn sẽ hốt hoảng mà thôi.
Tiêu Mặc rốt cuộc tại sao hắn lại thản nhiên như vậy?
Mà ta, thật sự rất khổ sở......
"Con mắt của ngươi...... Là bắt đầu từ lúc nào?"
"Lúc từ trên núi rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998532/chuong-355.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.