Edit: kaylee
Rốt cuộc trở lại.
Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu trong ngực, ngửi mùi vị quen thuộc của Hạ Lan Phiêu, cảm thụ thân thể mềm mại của nàng, nhàn nhạt cười.
Đau đớn quen thuộc kia lần nữa xâm nhập thân thể của hắn, mặc dù là đau đớn quen thuộc nhất, nhưng đau đớn đột nhiên đánh tới vẫn làn cho hắn không tự chủ khẽ cau mày.
Nhưng mà, thế nhưng hắn lại đang mỉm cười.
Bởi vì nàng trở lại.
Thật không uổng công hắn đợi lâu như vậy.
Nàng không có ở trong cuộc sống cô tịch, hình như làm chuyện gì cũng không có thú vị. Mỗi khi tư niệm, trái tim không tự chủ sẽ đau, mà hắn chỉ có ở trong đau đớn mới mơ hồ cảm giác mình còn sống.
Còn có thể cảm thấy đau, còn có thể sống được, thật tốt......
Còn có thể gặp nàng, thật tốt.
Ngủ đông năm năm, vì cái gì chỉ có thể ở lúc nhìn thấy nàng một kích tất trúng. Năm năm không thấy, nàng so với trước kia đoan chính thanh nhã hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt hốt hoảng giống như con thỏ nhỏ vẫn là giống như đúc trước kia. Chỉ cần thấy được nàng, hình như đau đớn sẽ ở trong nháy mắt gấp bội, mỗi tấc da thịt, mỗi xương cốt cũng sẽ thị uy với hắn.
Nhưng mà, cái này so với cảm giác ôm nàng vào trong ngực mà nói thì coi là gì chứ?
Nếu quyết định chủ ý không buông tay nữa, cũng sẽ không hù dọa nàng chạy, cũng phải làm nàng tâm cam tình nguyện lưu lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998523/chuong-359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.