Edit: kaylee
Lúc ta tuyên bố nàng là Hoàng Hậu, nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, duỗi tay về phía nàng, mặc dù tính trước kỹ càng, nhưng thật giống như một nam hài mới nếm thử tư vị tình cảm, có chút lo sợ lo lắng.
Đúng, ta chính là đang sợ.
Trừ đi mất đi nàng ra, ta chưa bao giờ sợ vậy mà lúc này lại sợ.
Ta sợ hãi bị nàng cự tuyệt.
Hạ Lan, nàng sẽ cự tuyệt sao?
Nàng sẽ cự tuyệt đứng ở bên cạnh ta, chấp chưởng thiên hạ cùng với ta sao?
Nếu nàng cự tuyệt...... Ta chỉ có thể......
Theo nàng mà thôi.
Nếu nàng thật sự không muốn làm hậu, ta cũng không thể bức bách nàng, chỉ có thể để trống hậu vị, khiến mọi người suy đoán lung tung mà thôi.
Sự lựa chọn của nàng rốt cuộc là cái gì......
Mà Hạ Lan Phiêu rốt cuộc mỉm cười đưa tay ra với Tiêu Mặc, trong mắt mơ hồ hiện lên nước mắt.
Tiêu Mặc ngẩn ra, rất nhanh sau đó kéo tay của Hạ Lan Phiêu, chỉ cảm thấy như vậy giống như địa lão thiên hoang. Vẻ mặt hắn bình tĩnh chu toàn với các vị đại thần, cảm thụ nhiệt độ tay nhỏ bé truyền tới trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy mắt cũng có chút chua xót. Hắn ổn định cảm xúc, thành công khiến các vị đại thần á khẩu không trả lời được, mà Sử quan muốn viết cái gì đã không phải là chuyện hắn để ý nữa.
Hắn chỉ biết, nữ nhân hắn yêu kia cả đời sẽ không rời hắn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998447/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.