Edit: kaylee
Mặc dù Hạ Lan Phiêu không có nói nguyên nhân mình trốn đi, nhưng Tiêu Mặc mẫn cảm cảm giác Hạ Lan Phiêu có chuyện gạt hắn —— hơn nữa chuyện này còn là chuyện phiền toái không nhỏ. Hắn đã từng nghiêm túc tìm Hạ Lan Phiêu nói chuyện một lần, cố gắng làm cho nàng nói ra chân tướng mọi chuyện, nhưng Hạ Lan Phiêu chỉ là rơi lệ nói: "Tiêu Mặc, đừng ép ta được không? Nếu chàng ép ta nữa, ta chỉ sợ ngay cả thời gian này cũng không có."
"Hạ Lan, rốt cuộc nàng đang nói cái gì?"
"Chàng sẽ biết...... Tiêu Mặc, xin không cần ép ta nữa. Ta có chuyện phải hoàn thành, nên mới phải tạm thời rời đi một đoạn thời gian. Thật xin lỗi."
Hạ Lan......
Tiêu Mặc chỉ cần nghĩ tới mặt mũi thỉnh thoảng thất thần của Hạ Lan Phiêu, nhớ tới dưới nụ cười vui sướng không che giấu được lo âu của nàng, sẽ cảm thấy tâm đau như bị đao. Thật may là, lần này sau khi nàng rời đi xem ra vui vẻ hơn rất nhiều, hẳn là chuyện đã giải quyết rồi.
Chỉ là, cảm giác bị giấu giếm thật không tốt......
"Tiểu Tiêu Dao, nương tới thăm con đây. Oa, dáng dấp con thực vui vẻ, thật xinh đẹp! Yến hội trăm ngày của con vào giao thừa, con thật là tiểu tử thúi có phúc khí! Lúc nương không có ở đây con có không ngoan hay không?"
Hạ Lan Phiêu vừa thấy nhi tử lập tức vội vàng vứt bỏ trượng phu của mình, ôm nhi tử hôn rồi lại hôn, chọc cho nhi tử cười khanh khách, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998431/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.