Edit: Yang
Beta: kaylee
Lạnh lùng khắc nghiệt, tàn nhẫn mà lại mạnh mẽ.
Màu sắc thích hợp nhất là màu đen, đôi mắt cũng đen láy, âm trầm không thấy được đáy, chỉ có ánh sáng u ám khẽ phát ra.
Cái này đích thị là màu đen.
Tiêu Mặc nhìn nghiên mực Kim Ty Đoan Khê hình vuông kia trước mặt mình mà có hơi ngây người, sau đó vén ống tay áo, tư thế nhẹ nhàng cầm lấy bút lông. Trên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh tức thì có thêm mấy đường nét, cuối cùng những đường nét này tạo thành dung nhan như hoa với lúm đồng tiền tuyệt đẹp của một nữ nhân.
Từ đôi môi Tiêu Mặc thốt ra một cái tên, vừa quen thuộc, vừa có chút xa lạ. Một nụ cười thấp thoáng chậm rãi hiện lên trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng, hắn khẽ khàng đưa tay đụng nhẹ vào khuôn mặt của nữ nhân trong tranh, giống như có thể tự tay đụng vào làn da mịn màng.
Hạ Lan Phiêu... Hạ Lan Phiêu...
Tiêu Mặc thường xuyên nghĩ rằng, có lẽ chính vì Hạ Lan Phiêu xuất hiện vào thời điểm sinh mệnh mờ mịt nhất, hiu quạnh nhất nên mới có thể khiến hắn cảm thấy đặc biệt, mới có thể khiến hắn cảm thấy khó có thể dứt bỏ.
Có lẽ, cũng bởi vì tịch mịch, mới có thể cảm thấy đặc biệt, mới có thể cảm thấy không cách nào dứt bỏ.
Hoặc là bởi vì thế, mới có thể hiểu được tịch mịch là cái gì...
Tính ra, xa nhau đã mười năm rồi.
Cung Phượng Minh, Hà Hoa Trì, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-hoang-phe-hau/1998427/chuong-421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.