Đến lượt Trần Cảnh An lên tiếng. Nhưng khi chuẩn bị nói những lời đã học thuộc lòng từ trước ra, y lại phát hiện một Beta mặc trang phục thị vệ đứng ở cuối hội trường.
Đối phương chính là bạn cùng bàn, sau lại trở thành đồng nghiệp của y năm nào. Hồi đó người nọ bị thương ở tay, buộc phải rời khỏi bệnh viện Đế quốc, vì thế hai người không còn cơ hội gặp mặt nữa.
Beta kia lặng lẽ nói “chúc mừng” với Trần Cảnh An. Đúng lúc này, một nhóc con từ đâu chạy tới, người nọ bế đứa bé lên rồi mới quay lại dùng khẩu hình nói cho Trần Cảnh An biết: “Anh ta ở đại điện.”
Trần Cảnh An cười rộ lên. Y biết chắc chắn Phục Việt sẽ vận dụng quan hệ hòng “đi cửa sau” giúp mình, thế nên y đã báo ngày công bố kết quả sát hạch giả cho đối phương. Từ trước tới nay, y luôn hy vọng mình sẽ trở thành một người có thể mang lại vinh quang cho Phục Việt. Y không muốn được hắn che chở, mà muốn sóng vai cùng hắn.
Bạn cùng bàn của Trần Cảnh An là một tổ hợp đầy mâu thuẫn giữa hay khóc và thích cười. Trong mối quan hệ lằng nhằng giữa người nọ với Alpha của mình, điều mà Trần Cảnh An nghe được nhiều nhất chính là không xứng, không đủ tư cách, không thích hợp, song anh bạn của y vẫn chưa từng lùi bước. Trần Cảnh An không có được dũng khí ấy. Sự kiêu ngạo lại gần chạm đến cảnh giới tự ti khiến y không thể nuốt nổi những chữ kia.
Y phải bước lên đỉnh núi, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-dia/471404/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.