Miệng vết thương của Phục Việt thật sự bị nứt ra. Trong thời kỳ nhạy cảm, hắn luôn ở trạng thái t*ng trùng xông não, Trần Cảnh An thì bị quần đến lý trí tiêu tan, càng về sau càng không để ý đến vết thương của hắn nữa.
Trước khi ra cửa, Trần Cảnh An đè Phục Việt xuống ghế sa lông, lạnh mặt xử lý vết thương cho hắn.
“An An” Phục Việt ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh An, khẽ nhếch khóe môi, vươn tay sờ mặt y: “Không đau.”
“Lần sau không được như vậy nữa.” Giọng nói của Trần Cảnh An mang theo tức giận, nhưng động tác trên tay lại nhẹ dần theo bản năng.
Phục Việt không ho he gì, không được thế nào? Không được chịch y thì chắc chắn là không thể.
“Nói đi.” Trần Cảnh An nhíu mày, gương mặt điển trai lộ vẻ nghiêm túc, nhưng Phục Việt chỉ cảm thấy y hết sức đáng yêu.
“Lần sau anh không bị thương nữa.”
Trần Cảnh An không hiểu suy nghĩ khác người của hắn, gật đầu để hắn rời khỏi mặt ghế sa lông.
“Anh đưa em đi.” Phục Việt nắm chặt tay y: “Hôm nay là ngày công bố kết quả thi tuyển bác sĩ trưởng đúng không?”
“Em đi một mình là được.” Trần Cảnh An cất hộp cứu thương, đuổi hắn: “Anh đi trước đi.”
Phục Việt không lay chuyển được y, chỉ đành tự đi tìm quân chủ.
Sau những thủ tục kiểm tra phức tạp, cuối cùng Phục Việt cũng được đặt chân vào đại điện lần nữa. Hắn tới đây lần đầu vào ngày nhận phong hàm Thiếu tướng. Khi đó hắn đang giận Trần Cảnh An, vì lúc rời khỏi bệnh viện Đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-dia/471402/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.