Chương trước
Chương sau
Thẩm Diễm ngủ mê man, cứ có cảm giác như có con muỗi đang cắn mình.

Nhưng mí mắt của y nặng trĩu không thể mở ra được, hơi nghiêng người trên giường, cảm thấy con muỗi đó hình như bay đi thì tiếp tục ngủ thiếp đi.

Tuy nhiên trên thực tế thì con muỗi bự đó vẫn còn ngồi một bên, nhìn chằm chằm y như thú săn mồi.

Mùa hè nóng nực nhưng Thẩm Diễn không thể nằm điều hòa quá lâu nên chỉ mặc đồ ngủ mỏng. Bộ đồ ngủ bằng lụa dán vào người y, quần xắn lên một chút làm lộ ra cẳng chân trắng nõn và mắt cá chân mềm mại. Vừa rồi y cựa quậy làm chăn bị đá ra, phần lớn cơ thể lộ ra bên ngoài chăn, Phương Dĩ Tả đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay y, đặt nó trong tay cẩn thận vuốt ve một lúc.

Hắn luôn chăm sóc Thẩm Diễm như một con búp bê sứ.

Tuy rằng nhiều lúc hắn biết Thẩm Diễm không cần hắn quan tâm quá nhiều, nhưng hắn lại cố ý để cậu chủ hình thành thói quen dựa dẫm vào mình, việc nào hắn cũng tự tay làm giúp, gần như cưng chiều Thẩm Diễm đến mức y không thể tự chăm sóc bản thân.

Từ lúc có ký ức thì Phương Dĩ Tả đã ở trong gia đình họ Thẩm, xung quanh hắn không có người thân nào khác, phải tự lập quá sớm khiến hắn trở nên vô cùng trưởng thành và lạnh nhạt, trong đầu hắn chỉ có lý trí và quy tắc để giải quyết mọi việc, nhưng thứ như cảm xúc tình cảm hắn sẽ tự động không tiếp nhận.

Chỉ có những chuyện về Thẩm Diễm là hắn luôn nhớ rõ ràng. Bao gồm chuyện lúc 10 tuổi y đột nhiên bị bệnh nặng, sự đau đớn của y vào năm 15 tuổi khi suýt nữa bị phân hóa và nỗi lo lắng bất an của hắn lúc y chính thức phân hóa năm 18 tuổi.

Những sự kiện liên quan tới Thẩm Diễm hắn đều nhớ rất rõ. Chính hắn cũng không biết ham muốn độc chiếm và sự thô bạo máu lạnh này đến từ đâu, nhưng hắn có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ đối với Thẩm Diễm, giống như một con sư tử trông coi con mồi vậy. Có lẽ từ sâu bên trong xương máu hắn không phải là một người bình thường, Phương Dĩ Tả cố chấp đến mức đáng sợ.

Những chuyện xảy ra ở mỗi một độ tuổi của Thẩm Diễm đều khiến hắn lo lắng, và tới khi mọi thứ yên ổn thì cái loại cảm xúc tên là bồn chồn này sẽ giống như thủy triều rút mà bị hắn đè ép xuống, lần này đến lần khác biến nó thành sự bình tĩnh.

Hắn giống một ngọn núi lửa đang ngủ yên sắp phun trào, ngay cả bản thân hắn cũng không biết sau một thời gian dài im lặng thì sự phun trào đó sẽ ra sao.

Phương Dĩ Tả lo lắng hành vi của mình sẽ làm tổn thương Thẩm Diễm, nhưng hắn lại không thể kiềm chế được dục vọng của mình đối với y. Lý trí của hắn như một sợi chỉ, phần lớn thời gian nó sẽ cố gắng xích lại trái tim không yên ổn kia, lúc không xích nổi nữa thì sợi chỉ không đứt mà ngược lại càng bóp nghẹt trái tim của hắn, siết chảy máu. Hắn vừa sợ không biết ngày nào mình sẽ bị phát hiện song vừa an tâm với tình hình hiện tại, rất mâu thuẫn nhưng cũng rất hưởng thụ.

Tiếng hít thở của Thẩm Diễm kéo dài, lúc y ngủ rất ngoan. Lòng bàn tay của Phương Dĩ Tả xoa nắn mạch đập nơi cổ tay y, đôi mắt sau khi dần thích ứng được với bóng tối có thể nhanh chóng dò ra toàn bộ đường nét cơ thể của Thẩm Diễm, nhưng hắn không thỏa mãn chỉ với những cái đụng chạm đơn sơ này, động tác nhẹ nhàng cẩn thận xắn tay áo ngủ của Thẩm Diễm lên trên một chút.

Ăn uống và tình dục có đặc điểm chung khó thỏa mãn nhưng lại luôn luôn tồn tại. Trong không gian yên tĩnh khép kín, Phương Dĩ Tả nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ và tiếng nuốt của mình. Phần dưới cánh tay của con người hiếm khi lộ ra mà người ta cũng ít khi để ý tới nó, dẫn đến việc phần da ở nơi đó đặc biệt trắng mềm, như thể chỉ cần bàn tay cọ qua cũng có thể dễ dàng để lại vết đỏ.

Đêm nay để lại một dấu ấn ở chỗ này.



Phương Dĩ Tả bây giờ không thể không thừa nhận rằng trong người hắn đúng là không có nhân tính, hắn giống thú hoang ngậm con mồi mà hôn lên làn da của Thẩm Diễm, làn da ấm áp chạm vào đôi môi lạnh lẽo của hắn giống như là một món tráng miệng ngọt ngào tan ngay trong miệng. Hắn mút nhẹ hai lần, có thứ gì đó dường như đang tan chảy.

Làn da của Thẩm Diễm dưới lưỡi hắn trở nên nóng bỏng và ướt át, Phương Dĩ Tả cắn lên mảnh da nhỏ kia, chỉ dùng một chút sức nên vết cắn đó chưa đầy một giờ là sẽ biến mất. Bấy giờ hắn cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà buông tay Thẩm Diểm ra, ngón tay xoa xoa mảng da đã hoàn toàn chuyển sang màu hồng.

Phương Dĩ Tả hít một hơi dài, bản năng của Alpha khiến hắn lúc cương cứng sẽ muốn đánh dấu bạn tình của mình, miệng cũng có thể trở thành một cơ quan sinh dục, nhai nuốt thức ăn, bao lấy dương v*t, nuốt tinh dịch và lưu lại mùi pheromone trong thời gian dài.

Phương Dĩ Tả cụp mắt xuống nhìn Thẩm Diễm đang ngủ say, dừng những hành động khác trong đêm nay.

Mấy lần thử trước cũng đủ để hắn biết mức ảnh hưởng của thuốc đối với Thẩm Diễm, cho dù bây giờ hắn có nắm tay Thẩm Diễm để thủ dâm thì y cũng chưa chắc có thể tỉnh lại.

Phương Dĩ Tả hôn một cái lên má Thẩm Diễm và rời khỏi phòng.

Khi trở về phòng tắm nước lạnh, đầu Phương Dĩ Tả đột nhiên nảy ra suy nghĩ mà hắn đã vứt ra sau bấy lâu nay.

Thực tế giữa hắn và Thẩm Diễm không có chỗ cho sự thỏa hiệp hay lựa chọn, dục vọng của hắn đối với Thẩm Diễm quá mức mãnh liệt, hoặc là một ngày nào đó hắn sẽ bị Thẩm Diễm phát hiện và bị cậu chủ tự tay giết chết, hoặc là hắn sẽ giấu kín ý nghĩ không an phận kia và rời đi càng sớm càng tốt.

Mỗi một ngày ở bên cạnh Thẩm Diễm hắn đều là nhân tố bất định không biết khi nào sẽ bùng nổ.

Phương Dĩ Tả vuốt mái tóc ướt của mình ra sau hai lần, để lộ đôi lông mày nghiêm nghị. Nhưng có lẽ còn có kết quả thứ ba, đó chính là đoạt hết những thứ trong tay Thẩm Diễm, sau đó làm cậu chủ nhỏ ----- khuất phục hắn.

Hắn không có chút khao khát nào với quyền lực hay tiền bạc, nhưng nếu những thứ này gắn liền với Thẩm Diễm thì hắn sẽ có dục vọng vô tận cho đến ngày Thẩm Diễm trở thành của hắn.

***

Thẩm Diễm ngày hôm sau đau đầu tỉnh lại, lười biếng ăn vạ trên giường. Quản gia bưng bữa sáng lên, y ngậm một miếng sandwich, nhìn đồng hồ.

Đúng 10 giờ sáng.



Ngủ quên rồi.

Thẩm Diễm cảm thấy mình quá là sa sút, thuận miệng nói: “Tôi nghĩ thời gian này tôi có thể đi tập thể dục một chút.”

Quản gia nhìn y, vui mừng gật đầu.

Thẩm Diễn nói thêm: “Vậy thì chọn chạy bộ buổi sáng theo Phương Dĩ Tả đi.”

Quản gia nhìn y với ánh mắt trìu mến, khéo léo đề nghị: “Cậu chủ, cường độ vận động của Phương Dĩ Tả hơi mạnh, ngài có thể tập một số bài tập cơ bản trước.”

Thẩm Diễm nhấp một ngụm sữa, nói: “Thật ra tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”

Thể trạng của y không tốt nên phải thuê một huấn luyện viên chuyên môn để dạy thể thuật* từng chút một, những đứa trẻ của Thẩm gia phải học được cách tự bảo vệ mình, Thẩm Diễm cũng không ngoại lệ.

Không lâu sau Phương Dĩ Tả quay lại, hắn dành hai giờ để xử lý công việc hàng ngày của công ty sau đó về nhà ăn trưa với Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm vừa đọc tài liệu của công ty vừa nói với quản gia: “Tôi nghe Thẩm lão thất* nói bên chỗ cậu ta bắt được hai con trai nước ngọt, anh đi xem thử, nếu có ngọc trai đẹp thì chọn mấy viên làm hai món trang sức nhỏ chơi chơi.”

*Mình không tìm được từ để thay nên giữ nguyên, mn thông cảm ha

“Về phần quà tặng cho Vạn Gia thì chỉ cần chọn một món không tệ là được.”

Quản gia đáp lại, đóng cửa lại sau đó đi xuống lầu.

Thẩm Diễm cởi bộ đồ ngủ rồi thay quần áo trước gương, giơ cánh tay lên thì thấy bên dưới có một vết đỏ giống như bị côn trùng cắn, dấu vết đã không còn rõ. Thẩm Diễm cau mày suy nghĩ một lúc, hình như tối qua đúng là có muỗi nên y không để tâm nữa.

**********

*Thể thuật: Là phong cách chiến đấu không vũ khí mà dựa hoàn toàn vào kỹ năng của cơ thể, hay còn gọi là chiến đấu tay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.