Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, bầu trời hừng sáng, từng tia sáng vàng yếu ớt xuyên qua từng đám mây, cả bầu trời rực rỡ ánh vàng.
Đường Vũ khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt chậm rãi mở ra.
Nửa đêm đầu tiên chỉ dành cho nghỉ ngơi.
Bên trong và bên ngoài lâu đài giống như hai thế giới khác nhau, bên ngoài trên mặt đất lộn xộn, nồng nặc mùi xác chết, cho dù đã quen với cuộc sống này, hắn cũng cảm thấy không ổn.
Bên trong lâu đài thì khác.
Không khí trong lành lạ thường, trong lành hơn cả những khu rừng tươi tốt, nhiệt độ cũng rất thích hợp, bên ngoài đang là mùa hè, ngay cả ban đêm cũng có vẻ oi bức. Ở trong lâu đài hoàn toàn không cảm thấy như vậy 1 sự trong lành, mát mẻ, khi nằm trên giường lớn có cảm giác thoải mái lạ thường, Đường Vũ có ngủ tuyệt vời, với việc đã là người thức tỉnh thì tăng thêm sức hồi phục của bản thân, ngày hôm nay mệt mỏi, chỉ cần ngủ bốn năm giờ, hắn đã khôi phục lại.
Nửa đêm sau đó được dành cho việc tu luyện.
Đó chính là luyện hóa linh hồn lực.
Việc luyện hóa linh hồn vốn dĩ rất nhanh, chỉ cần nửa ngày là xong, Đường Vũ đã hấp thu linh hồn lực hơi nhiều, rõ ràng là linh hồn lực không có kết cấu, hắn có cảm giác linh hồn lực đã đây. Cần ít thời gian hơn để tinh chỉnh tất cả và biến nó thành sức mạnh của riêng mình.
" Đã có thực lực của thức tỉnh cấp 1, chỉ cần luyện hóa đủ linh hồn lực, liền có thể dùng cái này đột phá tiến vào cấp 2. Tốc độ của hắn nhanh hơn khi so với những người thức tính có tư chất cao hơn xa nhiều. "
Điều này là đương nhiên, không cần biết năng khiếu của người khác có cao đến đâu thì việc nâng cao sức mạnh phải đạt được bằng kiếm thật và súng thật, về phần hắn thì hoàn toàn như gian lận, bên người hắn thì có 1 người thức tỉnh tương đương với cấp 5 . Còn hắn cướp đoạt hấp thu Linh hồn lực, cái này tốc độ không tăng nhanh cũng hơi lạ.
Sau bữa ăn sáng.
Đường Vũ đã thay đổi trang bị do xưởng mới chế tạo gần đây, một thanh kiếm dài bằng thép không gỉ sáng màu, và một bộ đồ chiến đấu một mảnh màu đen có sọc đỏ.
Bộ đồ chiến đấu là áo giáp da, nhưng tất nhiên nó không phải là loại trang bị áo giáp da nửa kín nửa hở. Thực tế đây không phải là trò chơi, không phải mặc trang bị mới liền có khả năng thu hoạch được khả năng phòng thù cao. Nếu mặc trang bị trong trò chơi, chỉ có thể che những bộ phận quan trọng của trang bị, Đường Vũ cũng chỉ biết cười haha.
Bộ đồ chiến đấu này mặc vào người cảm giác rất thoải mái, lúc đầu hắn tưởng ban ngày trời nóng nục khi mặc bộ trang bị này sẽ gây ra cảm giác khó chịu hơn, hóa ra công nghệ chế tạo của xưởng thật phi thường, bộ đồ chiến đấu rất nhẹ và thoáng mát khi mặc vào cơ thể . Khi di chuyển cơ thể sẽ có cảm giác rất thuận tiện.
Ngoài ra, bộ lông của con ma thú màu đỏ tươi kia được dùng làm chất liệu, khỏi phải nói về khả năng phòng thủ, ngay cả thanh trường kiếm bằng thép không gỉ cũng phải vất vả mới cắt được một vết nhỏ trên bộ chiến phục này .. .Đây là chênh lệch của vật liệu tạo ra, thanh trường kiếm căn bản chỉ được làm bằng sắt thông thường.
Đường Vũ kiểm tra gương trong lâu đài, rất hài lòng với bộ chiến phục này.
" Ta cảm thấy mặc bộ này thật ngầu."
…………

Những người sống sót đều dậy sớm, nhờ vào những công việc mà họ làm có thể đổi lấy những bữa ăn ngon miệng, những người này cũng rất hạnh phúc. Hôm qua họ còn đổi lấy được 2 hộp thịt , nhiều người vui mừng đã khóc vì sung sướng. Họ không biết đã lâu rồi mới nếm lại hương vị của thịt.
" Gíam đốc Đường tới !"
Có người la lên, rồi đột nhiên dụi mắt.
Từ xa đi tới vẫn là ba bóng dáng quen thuộc, Đường Vũ ở phía trước, theo sau là chiến binh áo giáp và cô gái mà mọi người đã nhìn thấy từ hôm qua. Tuy nhiên, ngoài chiến binh áo giáp, Giám đốc Đường cùng cô gái có thể điều khiển băng, kém chút họ không nhận ra!
Ở đằng xa, Giám đốc Đường đang mặc một bộ chiến phục có hoa văn màu đỏ đen với một thanh trường kiếm dài ngang lưng, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Phía sau Giám đốc Đường, chiến binh áo giáp như một thị vệ chuyên dụng, mang theo giáo, lẳng lặng đi theo sau.
Ở phía bên kia, Y liên mặc lên chi mình chiếc áo choàng pháp sư màu đen có hoa văn màu đỏ với mũ trùm kín mặt. Chiếc áo choàng lớn ôm lấy thân hình nhỏ bé hơn của cô, từ ống tay áo nhô ra đôi bàn tay thon thả.
Nắm chặt một cây hình xoắn ốc có đỉnh rộng và đáy hẹp, đó là một cây trượng ma pháp!
Ba người chậm rãi đi tới.
Xung quanh còn có xác của những con Ma Thú chưa được dọn dẹp sau khi chết, máu thì khô lại, phòng ốc thì sụp đổ.
Mặt trời lên cao dường như cố tình rọi sáng sau lưng 3 người bọn họ.
Giờ phút này, dường như thế giới đều không còn màu sắc, trong mắt mọi người chỉ còn lại có ba bóng người chậm rãi bước đi.
" Ưng ực."
Ai đó không khỏi nuốt nước bọt.
Bộ y phục này giống như y phục của các nhân vật cosplay trong triển lãm truyện tranh, ở trong thời tận thế này, mặc những bộ trang phục cosplay như vậy hành động sẽ không được thuận tiện cho lắm, nhưng giám đốc Đường và 2 người còn lại khoác lên cho mình bộ trang phục nhìn cỡ nào cũng thấy hài hòa, không thể nào chê được, giống như mọi thứ phải là như vậy.
Mà ba người giám đốc Đường giống như những chiến sĩ trở về từ biển máu trong núi xác chết.
…………
Mặc dù họ rất ngạc nhiên với trang bị như vậy, nhưng mọi người đều có nhiệm vụ của riêng mình, điều gì cần hỏi và điều gì không nên hỏi, rất nhanh từng người đứng lên nhận công việc và rời đi.

Trần Hải Bình không hề rời đi.
Công việc bốc vác tuy được trả lương cao nhưng Trần Hải Bình không muốn ăn và nằm chờ chết.
Hắn trở thành người thức tỉnh thời gian có hơi bị muôn, nhưng dần dần, sức mạnh của hắn được cải thiện, và hắn ta cũng được xếp vào hàng đầu những người thức tỉnh trong hầm trú ẩn. Tuy nhiên, làn sóng Ma Thú tấn công làm nơi trú ẩn bị phá hủy, đây là điều khiến hắn hiểu được mình quá nhỏ bé khi đối mặt với một thảm họa thực sự, hắn không thể làm gì được cả.
Sau khi được chứng kiến sự mạnh mẽ của đám người Giám đốc Đường, Trần Hải Bình càng háo hức muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn háo hức muốn săn giết đám Ma Thú!
Hắn cũng hy vọng có thể đóng góp 1 chút vào việc thành lập nơi trú ẩn!
Hắn hi vọng rằng nơi trứ ẩn có thể được thành lập, nhưng hắn hiểu rằng muốn thành lập nơi trú ẩn khổng thể chỉ dựa vào 1 ít người mạnh mẽ. Tuy thực lực của hắn ta có thể không mạnh, nhưng với tư cách một chiến binh, sự đóng góp của hắn ít nhất cũng tốt hơn so với việc di chuyển một nguyên vật liệu.
Trần Hải Binh nói những lời này và yên lặng chờ đợi câu trả lời của Giám đốc Đường.
Đường Vũ cũng lâm vào suy tư.
Lúc đầu, anh không có nhiều suy nghĩ như vậy, vài ngày trước, anh thậm chí còn đang vật lộn để sống sót trong ngày tận thế này với tư cách 1 người bình thường. Ban đầu, xây dựng lâu đài chỉ để cứu bản thân mình, nhưng bây giờ việc phát triển một lãnh thổ đòi hỏi phải có kế hoạch chi tiết. Ngay cả xem hệ thống này như hack, nó không phải mua rồi sản xuất đơn giản như thế rồi tạo ra 1 Lãnh Thổ hoàn chỉnh.
Tuyên bố của Trần Hải Bình cũng có lý, bản đồ lãnh thổ có thể đưa ra những cảnh báo sớm khi Ma Thú tấn công. Tuy nhiên, không thể cứ dựa vào số 1 và số 2 , tín đồ. Với đội quân thức tỉnh có thể làm con át chủ bài cho Lãnh Chúa, Đường Vũ hi vọng rằng những người thức tỉnh trong tương lai sẽ có thời gian dần dần cải thiện sức mạnh của họ.
Hơn nữa, nếu lãnh thổ muốn phát triển thì người sống sót là nhân tố không thể thiếu, khi số lượng người sống sót tăng lên trong tương lai, việc phòng thủ lẫn quản lý đều cần một số nhân lực đáng giá tin cậy.
Lãnh thổ cần có một đội quân tuần tra làm đội quân lực lượng thường xuyên.
Sau hai ngày quan sát, hắn cũng hiểu rõ Trần Hải Bình, người đàn ông này đã từng là một quân nhân, có tài thiện xạ, chiến đấu tốt, anh ta có một chút ranh giới của bản thân và lương tâm, làm việc không câu nệ. Điều quan trọng nhất, trên bản đồ lãnh thổ., đại diện cho chấm nhỏ của Trần Hải Bình là chấm xanh, thế là đủ rồi.
" Yêu cầu của anh tôi chấp nhận. Hiện tại, nơi trú ẩn vẫn chưa có xây thành, cũng chưa có công việc cụ thể để sắp xếp, bình thường anh đi tuần tra xung quanh, phòng ngừa Ma Thú tập kích bất ngờ, tăng sức mạnh của mình lên. Dù sao anh mới chỉ thức tỉnh cấp 1 chỉ có thể đối phó với những con Ma Thú bình thường nhất. "
Trần Hải Bình cười khổ, anh thực sự không thể phản bác lại chuyện này, kế tiếp anh nghe Giám đốc Đường nói: " Thôi được rồi, tôi sẽ phái 1 cao thủ đi theo anh, anh hãy đi theo học hỏi một số kỹ năng đối phó với ma thú."
Cao Thủ ?
Anh tự hỏi, liệu có phải là chiến binh áo giáp đó không? Nếu hắn có thể học hỏi từ người chiến binh áo giáp, chắc chắn sức mạnh của anh có thể nhanh chóng được cải thiện trong một khoảng thời gian ngắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy một bóng người giống như tòa tháp từ xa đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.