Tây Cung Y Mạt vô cùng khó chịu. Nàng dùng cả tay và chân, nhưng vô ích, dù nàng có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự kìm kẹp bá đạo của hắn.
Hạ Hầu Hiên Tước vác nàng đến Long Khuynh Cung, rồi thô bạo ném nàng lên giường.
Khuôn mặt hắn chìm trong cơn giận dữ, hắn cười lạnh một tiếng: "Ta đã nói rồi, cả đời nàng phải ngoan ngoãn ở đây làm phi tần của ta, không được đi đâu hết..."
"Thiếp không hề muốn rời đi. Chàng không tin thì thiếp cũng chẳng có gì để giải thích."
"Thái độ gì thế này." Đại vương cau mày, đôi mắt đen quét về phía nàng như mũi tên sắc bén. Ngón tay thô ráp, lạnh lùng khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng.
"Nàng không nhìn ra dã tâm bất chính của Nam Lăng Vương sao?"
"Chàng đừng xuyên tạc sự thật. Thiếp chỉ muốn cảm ơn hắn lần trước đã đến cứu thiếp." Y Mạt nghiêng đầu tránh né cái chạm của hắn, như thể đã hạ quyết tâm, can đảm nói: "Tại sao chàng luôn nhắm vào hắn!"
"Đáng c.h.ế.t, nàng nói lại lần nữa xem." Sắc mặt Hạ Hầu Hiên Tước âm trầm đến đáng sợ.
Lồng n.g.ự.c Y Mạt khó chịu như thiếu dưỡng khí, nghẹt thở. Nàng hít một hơi thật sâu trong đau buồn, giọng nói như bị ép ra từ kẽ răng: "Hơn nữa, đối với chàng, thiếp căn bản là có cũng được, không có cũng chẳng sao. Dù thiếp rời đi thì có quan trọng gì..."
"Ai nói! Không được nói như vậy." Hạ Hầu Hiên Tước lạnh lùng quát dừng nàng lại. Cơn giận dữ bạo ngược cuộn trào như thủy triều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-de-mi-phi/5040886/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.