Chương trước
Chương sau
Editor : Lãnh Huy3t

Beat : dienvi2011

Bạch Dật ôm nàng, hiển nhiên cũng nhìn ra ánh mắt Bạch Dục nhìn nàng, liếc mắt nhìn bóng dáng màu đen cưỡi phi hành huyễn thú dừng ở giữa không trung, khóe miệng hiện lên ý cười như có như không, sau đó nhìn một lượt các đệ tửđang đợi nghi thức triệu hồi.

Bên trong thiên động, phía trên có một khối nham thạch thật lớn, ước chừng ba trăm đệ tử Thanh Sơn. Đây là toàn bộ những đệ tử tròn mười tuổi ở Thanh Sơn, những người trònmười tuổi đều có thể tiến hành nghi thức triệu hồi. Có người có thểtriệu hồi ra huyễn thú của mình nhưng cũng có người không thể triệu hồiđược gì.

Có huyễn thú hay không có quan hệ rất lớn với nhữngngười tu luyện, nếu không thể triệu hồi ra huyễn thú vậy chứng minhngười đó thiên phú tu luyện có hạn, cho dù thực lực của hắn có giỏi thếnào vẫn không gọi được thần thú cũng không được mọi người coi trọng. Ởrất nhiều thời điểm, huyễn thú tiến giai đồng dạng có thể hỗ trợ cho bản thân tiến giai, sức chiến đấu của huyễn thú cũng không thể bỏ qua,huyễn thú phẩm giai càng cao thì càng mạnh, có khi chỉ cần uy hiếp liềncó thể làm cho mọi người thần phục.

Chúng đệ tử đứng ở trongthiên động đều khẩn trương không thôi, hôm nay đối với bọn họ mà nóicũng là căn cứ rõ ràng để chứng minh thực lực cùng với thiên phú của bản thân. Trước mặt nhiều đệ tử Thanh Sơn như vậy, nếu không thể triệu hồira huyễn thú thì cho dù thực lực của bọ bọn họ có tốt như thế nào thìánh mắt mọi người nhìn họ cũng sẽ bắt đầu không giống như trước.

Cảm giác khẩn trương làm cho bọn họ dần thấy bất an, cho đến khi sơn chủThanh Sơn đi vào, mọi người mới dần dần lấy lại bình tĩnh. Nghi thứctriệu hồi mỗi năm đều do Sơn chủ tự mình chủ trì, điều này đại biểu chosự coi trọng không chỉ của Thanh Sơn dành cho bọn họ mà còn của Sơn chủđối với bọn họ.

Ánh mắt Tử Tình dừng ở trên người Sơn chủThanh Sơn, lẳng lặng đánh giá. Đó là một lão nhân ước chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình hơi béo, cả người mặc y bào màu trắng, trên người ẩn ẩn có nguồn nội lực to lớn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng gặp được Sơn chủ Thanh Sơn này. Nàng đang đứng cách thiên động ước chừng một trăm thước, nhưng khí thế uy áp cùng cường giả phát ra từ trên người Sơn chủ cũngảnh hưởng đến nàng, thật sự không hề tầm thường!

"Hôm nay lànghi thức triệu hồi mỗi năm một lần ở Thanh Sơn. Cũng giống năm vừa rồi, ngay khi thánh hỏa được châm, các đệ tử phải lớn tiếng niệm triệu hồichú, có thể triệu hồi ra huyễn thú của bản thân các ngươi hay không hoàn toàn dựa vào chính các ngươi!" Thanh âm mười phần trung khí, ánh mắt ẩn chứa nồng đậm uy áp hướng hơn ba trăm đệ tử kia, lại mở miệng nói tiếp: "Trước khi nghi thức triệu hồi bắt đầu, các ngươi phải nhớ cho kỹ, chodù không thể triệu hồi ra huyễn thú nhưng chỉ cần các ngươi khổ công cốgắng tu luyện thì tương lai rời Thanh Sơn, thực lực cũng đứng số một sốhai! Vào Thanh Sơn chính là đệ tử Thanh Sơn, cho dù tương lai rời ThanhSơn cũng không có gì khác!"

Nghe lời nói mang theo cổ vũ kiacủa hắn, chúng đệ tử đang chờ thực hiện nghi thức kia đều cảm thấy trong lòng dâng lên một nhiệt hỏa, nghi thức triệu hồi, vô luận như thế nàobọn họ cũng muốn triệu hồi ra huyễn thú của chính mình!

Sơnchủ Thanh Sơn liếc mắt nhìn mọi người một cái, quay người đứng trướcmặt đệ tử trong thiên động, châm cây đuốc lớn kia. Lửa này là thánh hỏaThanh Sơn không bao giờ tắt được lấy từ trong Thánh hỏa điện, hằng nămđều đem hỏa chủng tới thánh hỏa điện châm một lần. Thánh hỏa, với ThanhSơn mà nói, có ý nghĩa phi phàm.

Thời điểm thánh hỏa đượcchâm lên, hơn ba trăm đệ tử đứng trong thiên động đồng loạt nhắm mắtlại, hai tay giao nhau đặt trước người, huyền khí trên người bắt đầukhởi động bao vây lấy toàn thân bọn họ, trăm miệng một lời niệm triệuhồi chú: "Ngủ say sâu trong tâm linh đồng bọn, lấy khí huyết mà ngưng tụ thành chiến hữu, thức tỉnh đi! Huyễn thú thuộc về ta! Hôm nay, nhândanh thánh thần đem ngươi thức tỉnh! "

Ba trăm câu chú ngữ ẩn chứa huyền khí mạnh mẽ truyền ra vang tới trời cao, khiến mặt đất chấnđộng mà hơi chớp lên, ngay lúc cỗ thanh âm kia hạ xuống lập tức luồngsáng chói mắt nhất thời phụt ra từ trên người bọn họ, mãnh liệt làm cho các đệ tử Thanh Sơn đang vây quanh không thể nhìn về phía trước. Trongkhông khí bắt đầu khởi động hơi thở càng ngày càng cường đại, bỗngnhiên ánh sáng vừa dứt, trước mắt một mảnh rõ ràng.

"A!" mộtnam đệ tử mở to mắt liền nhìn đến một con vật to lớn đang bay trên đỉnhđầu mình, không khỏi bị dọa cho kinh hô một tiếng, tập trung nhìn lạimới biết đây dĩ nhiên là huyễn thú của mình, liền cảm thấy vui vẻ sungsướng kêu to: "Ha ha, ta cũng có huyễn thú ! Ta cũng có huyễn thú!"

"Huyễn thú của ta là một con tiểu hồ ly. Oa! thật đáng yêu a!" nữ đệ tử sung sướng ôm huyễn thú của mình, ánh mắt vui mừng.

Mà cũng có đệ tử đứng trêntảng đá trong thiên động thần sắc ngơ ngác nhìnchung quanh mấy người đang mừng rỡ như điên, nhìn thấy bọn họ triệu hồira huyễn thú của riêng bản thân mình mà bên người mình chỉ là trốngrỗng, cái gì cũng không có, không khỏi cảm thấy ảm đạm.

"Nhìn thấy không, thực ra triệu hồi nghi thức cũng không có gì.Người tới nơinày xem nghi thức triệu hồi phần lớn đều muồn nhìn xem huyễn thú ngườikhác triệu hồi ra có cường đại không, và có bao nhiêu người có thể triệu hồi ra huyễn thú." Thanh âm mang cười của Bạch Dật truyền đến, ánh mắtdừng lại trên người các đệ tử Thanh Sơn . Cảnh tượng như vậy năm nàocũng tái hiện, nếu có thể triệu hồi ra huyễn thú đều là vẻ mặt vuisướng, còn không thể triệu hồi ra thì vẻ mặt ảm đạm.

Tử Tìnhthu hồi ánh mắt, bởi vì mấy đệ tử đứng trong thiên động đều chỉ triệuhồi ra một huyễn thú phẩm giai thấp, tuy rằng cũng có không ít phi hành huyễn thú nhưng mà có thực lực tốt lại không được mấy con.

Liễm hạ ánh mắt nhìn con bạch hổ dưới thân, liền mở miệng hỏi: "Sư huynh,con huyễn thú này của huynh phẩm giai thế nào? " Tuy rằng nàng còn không rõ ràng lắm, nhưng mà nhìn khí thế mà nói, mấy con huyễn thú mà các đệtử trong thiên động triệu hồi ra không có con nào có thể so sánh với con hổ này.

"Ha ha, như thế nào? Cảm thấy hứng thú? Nhưng làmsao mà muội chỉ có hứng thú với huyễn thú của sư huynh ta đâu? Một người tuấn mỹ bất phàm như sư huynh ta ngồi sau lưng muội, muội lại tuyệt đối không có hứng thú là sao?" Giống như là đùa giỡn với nàng, âm thanhcười lại thêm vài phần tà khí. Tâm niệm vừa động, không cần mở miệngliền khiến cho con bạch hổ dưới thân quay đầu đi trở về.

Bạch Dục cưỡi kim hổ hai cánh bay giữa không trung thấy thế, ánh mắt sâuthẳm hiện lên tinh quang làm cho người ta xem không hiểu, ngay sau đócưỡi kim hổ hai cánh trở về, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

"Sư huynh, muội phải đi về.Huynh thả muội xuống dưới đi!" Nghi thức triệu hồi đã xem xong rồi, nàng nên trở về đi luyện kiếm.

"Nói cho sư huynh biết muội là người phong nào, sư huynh liền đưa muội trở về."

"Không cần, muội sẽ tự mình trở về." Tử Tình nói xong, nhìn xung quanh chuẩn bị nhảy xuống.

Dường như biết trước hành động của nàng, Bạch Dật liền tăng thêm lực đạo ôm eo nàng thật chặt, đem nàng kéo vào trong lòng mình, thanh âm tà ác dán vào sát tai nàng nói: "Tiểu sư muội, muội thực sự không nghe lời nha!Sư huynh đã nói là sẽ đưa muội trở về thì phản kháng cũng vô dụng thôi."

* Giải thích lại 1 chút

_ tiến giai : tiến cấp

_ phẩm giai : cấp bậc
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.