Thánh Thành.
Giống như ở ngoài cửa Mộc Thành, Thánh Thành phân gia chủ cũng cùng mọi người đứng ở ngoài cửa thành.
Xe ngựa dừng lại, Nạp Lan Yên liền vén rèm xe lên đi rồi xuống dưới.
Thánh Thành phân gia chủ là một lão giả thoạt nhìn hơn tuổi sáu mươi, nhìn thấy Nạp Lan Yên liền híp mắt nở nụ cười, thoạt nhìn đặc biệt thân thiết hiền lành: “Thánh Thành phân gia ở đây cung nghênh gia chủ!”
Mọi người phía sau ông cũng hơi hơi khom người: “Thánh Thành phân gia ở đây cung nghênh gia chủ!”
Nạp Lan Yên tiến lên nâng lão giả dậy: “Phân gia chủ khách khí.”
Lão giả lắc lắc đầu, cười tủm tỉm nói: “Gia chủ đi đường mệt nhọc, một đường vất vả. Trước về tộc đi, lão phu đã an bài tốt bữa tối rồi.”
Mọi người một đường trở lại Thánh Thành phân gia, sau khi Nạp Lan Yên thấy lão giả an bài thỏa đáng tất cả mọi người, liền hỏi: “Phân gia chủ, nãi nãi ta đâu?”
Lão giả cười cười: “Ta mang gia chủ đi.”
“Đa tạ.”
Hai người một đường từ sau viện vòng qua núi giả, một rừng trúc tía có chút quen thuộc liền ánh vào bên trong mi mắt của Nạp Lan Yên.
Đột nhiên, nàng hiểu được vì cái gì gia gia lại coi rừng trúc tía của mình là bảo bối như vậy.
Lão giả đứng ở ngoài rừng trúc tía, cười khẽ nói: “Phu nhân ở trong phòng ngay sau rừng trúc, gia chủ, ta sẽ không bồi ngài đi vào.”
“Cảm ơn.”
Nạp Lan Yên nói cảm ơn, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-de-cuong-the/2977766/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.