Chương trước
Chương sau
Nạp Lan Yên nắm chặt hai đấm, hít sâu một hơi, lại như thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại, không lưu loát nói: “Bọn họ...... Là bị bức chết ? Là ai, gia tộc của mẫu thân, là ai?”

Nàng là Huyết Hồ, nay chính là Nạp Lan Yên.

Nàng không thể tưởng tượng được phụ mẫu đời này là bị người bức chết đấy, càng không nghĩ đến hung thủ sẽ là gia tộc của mẫu thân.

Nhưng bất luận là ai, nàng đều nhất định sẽ làm bọn họ -- nợ máu trả bằng máu!

“Tiểu Yên, hiện tại con trăm triệu lần không thể trêu chọc bọn họ.” Nạp Lan Phụng Thiên xoay người, “Gia gia nói cho con những việc này, chính là muốn cho con biết, con còn có một đệ đệ, đệ đệ song sinh.”

Nạp Lan Yên kinh ngạc nỉ non: “Đệ đệ......”

“Nó bị mang đi.” Nạp Lan Phụng Thiên dời ánh mắt, giọng nói nghẹn ngào, “Lúc mang đi vẫn còn là đứa nhỏ nằm trong tã lót. Tiểu Yên, nếu có cơ hội nhất định phải tìm được nó.”

Đệ đệ.

Đệ đệ nhất mẫu đồng bào, đệ đệ huyết mạch tương liên.

(Đệ đệ ruột cùng một mẫu thân sinh ra, đệ đệ máu thịt liên hệ chặt chẽ với nhau ~> ý của câu trên nhé, lee thấy để thế kia hay hơn)

Dưới ống tay áo Nạp Lan Yên nắm chặt nắm đấm rồi buông ra: “Gia gia, đến tột cùng gia tộc của mẫu thân là ai?”

“Thánh Thành, Đông Phương gia tộc.” Nạp Lan Phụng Thiên nói ra mấy chữ làm cho ông vô cùng oán hận này, dưới ống tay áo hai đấm nắm chặt đã sắp túa ra máu.

Một ngày nào đó, một ngày nào đó ông liều mạng liều cái bộ xương già này, nhất định phải bắt bọn họ, nợ, máu, trả, bằng, máu!

Thánh Thành.

Nạp Lan Yên từng thấy qua ở trong tài liệu Tam gia cho nàng kia, là đại lục rộng lớn bậc trên, giữa vô số thế lực Liệt Diễm chỉ là một cái trung đẳng đế quốc cũng không có gì thu hút, mà một trong số thế lực ở đại lục đứng đầu đó là Thánh Thành.

Nếu nàng nhớ không lầm mà nói, thành chủ của Thánh Thành, họ kép Đông Phương.

“Thánh Thành, Đông Phương.”

Từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng nặn đến, Nạp Lan Yên cắn môi đến bật máu, đời này kiếp này, không đội trời chung!

Trầm mặc hồi lâu.

Nạp Lan Yên hỏi: “Gia gia, nãi nãi là vì chuyện này mới đi Thánh Thành sao?”

Nạp Lan Phụng Thiên chua xót lắc lắc đầu: “Nàng vận dụng bí pháp bảo vệ thi thể của phụ thân và mẫu thân con, mang theo bọn họ đi Thánh Thành, không muốn quay trở về.”

Vận dụng bí pháp bảo vệ thi thể? Nạp Lan Yên há miệng thở dốc, vừa định hỏi cái gì, trong đầu truyền đến giọng nói của đại sư tôn:“Tiểu Yên, đi Thánh Thành nhìn xem, nếu là bảo vệ tâm mạch, Bổn tọa đều có phương pháp nghịch thiên (chống lại ý trời),có thể giúp bọn họ khởi tử hồi sinh (chết đi sống lại).”

Đại sư tôn rõ ràng cảm giác được đáy lòng kia của đồ đệ ngu xuẩn của chính mình chớp mắt một cái sụp xuống vỡ tan, trong giọng nói khó có được nhiều hơn một phần ôn hòa, nhưng vẫn như trước nghiêm khắc vô cùng: “Thân là đại đệ tử đầu tiên của Bổn tọa, bộc lộ ra toàn bộ ngạo khí trong lòng cho Bổn tọa, cả đời Bổn tọa nghịch thiên mà đi, Nạp Lan Yên, có gan mà nói liền cùng Bổn tọa cùng nhau nghịch thiên nơi này đến nghiêng trời lệch đất (thay đổi hoàn toàn)!”

Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, khí huyết cuồn cuộn, hai mắt nghiêm túc: “Đại sư tôn, cái khác đồ đệ của người không có, riêng lá gan nhưng là lớn hơn rất nhiều nha!”

Không phải nghịch thiên đến nghiêng trời lệch đất thôi sao? Sợ sẽ không phải là Huyết Hồ rồi!

“Nói cho gia gia ngươi, chỉ là Thánh Thành Đông Phương gia nho nhỏ, có gì phải sợ?” Đại sư tôn cười lạnh, “Dám khi dễ đệ tử của Bổn tọa, diệt cả thành nhà hắn!”

Nạp Lan Yên ngẩng đầu, nhìn lão gia tử lâm vào trong ký ức thống khổ trước mắt, gằn từng chữ: “Gia gia, con nhất định sẽ mang đệ đệ về, để cho bọn họ trả một cái giá lớn tương ứng!”

“Tiểu Yên, yên tâm cam đảm đi làm chuyện con muốn làm đi.” Lão gia tử nhắm mắt, hung ác nói, “Nếu bộ xương già ta còn sống, liền tuyệt không để cho Thánh Thành hắn sống tốt!”

Nàng cũng sẽ không!

Nạp Lan Yên lạnh lùng nheo mắt hồ, giữa mi tâm chợt lóe lên một chút sát khí dày đặc rồi biến mất.

Cốc cốc.

Cửa nhà gỗ bị gõ vang, truyền đến một đạo âm thanh dịu dàng trong trẻo: “Gia gia, tiểu Yên, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta ăn cơm đi?”

Nạp Lan Phụng Thiên lau mặt, vỗ vỗ bả vai của Nạp Lan Yên: “Tiểu Yên, ngươi đi đi, gia gia muốn một mình một chút, sẽ không ăn cơm cùng các con.”

Nạp Lan Yên không có nói cái gì nữa, chính là đưa tay ôm lão gia tử, xoay người rời đi.

Lão gia tử nhìn cửa phòng đóng chặt, suy sụp tinh thần ngồi ở trên ghế, vẻ mặt cô đơn, cũng không biết nói chuyện này cho tiểu Yên rốt cuộc là đúng hay là sai......

Nạp Lan Yên mở cửa đi ra, chỉ thấy Nạp Lan Song đang đứng đó, một bộ trường bào trắng như tuyết, trên mặt mang theo mỉm cười nhợt nhạt, nổi bật lên sự tuấn dật mà ôn hòa của hắn, mà ở bên ngoài rừng trúc, còn ba thiếu niên thiếu nữ đứng thẳng, đúng là Nạp Lan Nặc vẻ mặt trêu chọc, Nạp Lan Vũ trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, còn có Nạp Lan Tịch vẻ mặt khốc khốc không kiên nhẫn.

Lúc này, ánh mắt của bốn người đều dừng ở trên người của Nạp Lan Yên.

Nhìn cây tram trên tóc nàng, nhìn bùa hộ mệnh đang đeo trên cổ nàng, nhìn vòng tay trên cổ tay nàng, nhìn ngọc trụy bên hông nàng, trong lòng bốn người đều có một ít cảm giác không hiểu nảy sinh, ấm áp.

Lúc Nạp Lan Yên xuất môn đã điều chỉnh tốt cảm xúc, lúc này nhìn bốn huynh đệ tỷ muội này không ai không đứng ở cửa, không khỏi giơ tay lên vẫy vẫy bọn họ, vui vẻ nói: “Ôi, mấy ngày không thấy đều nhớ ta sao?”

Nạp Lan Song nghiêm túc hồi đáp: “Đúng, chúng ta đều rất nhớ muội, tiểu Yên.”

Chống lại đôi con ngươi trong suốt sạch sẽ kia, độ cong trêu đùa ở khóe miệng của Nạp Lan Yên không khỏi biến thành bất đắc dĩ, nàng quả nhiên vẫn là ứng phó không được loại người nghiêm túc lại sạch sẽ như Nạp Lan Song này.

Nhưng mà, lại ngoài ý muốn thấy ấm áp.

“Ha ha ha, tiểu Yên muội đối với đại ca cũng không có biện pháp đi?” Nạp Lan Nặc tiến lên từng bước ôm bả vai của Nạp Lan Yên, ghé vào tai nàng cười nói, “Ai, ta đã nói với muội, hai tên tiểu gia hỏa tiểu Vũ và tiểu Tịch kia càng ngày càng khó chịu rồi, sau khi nghe nói tin tức muội trở về hai mắt đều kích động đến tỏa sáng, muội xem sau khi đến nơi này một đám lại ngượng ngùng tiến lên.”

Trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nạp Lan Vũ hiện lên một chút ửng đỏ, thoạt nhìn đã không còn hư nhược như lúc trước rồi, giọng nói trong sạch dịu dàng vang lên: “Tam tỷ, tỷ an toàn trở về là tốt rồi.”

Nạp Lan Tịch trực tiếp hơn, hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Còn ăn cơm hay không?”

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Nạp Lan Nặc: “Nhị tỷ, kế hoạch huấn luyện ta đã có rõ ràng.”

Nạp Lan Nặc chợt thấy lạnh sống lưng, da đầu có chút run lên, quay đầu muốn hỏi lúc nào, Nạp Lan Yên đã bước đi đến chỗ Nạp Lan Vũ và Nạp Lan Tịch, chỉ chừa cho nàng một cái bóng dáng thoạt nhìn thật lãnh khốc vô tình . . . . . .

Nạp Lan Nặc co rút khóe miệng, sớm biết vậy sẽ không thuận tiện mà đùa giỡn Tam muội nhà mình, lần này đảo lộn rồi!

Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên đáp trên mạch đập của Nạp Lan Vũ, tinh tế kiểm tra một phen, mới khẽ cười nói: “Xem ra mấy ngày nay không lười biếng, có uống thuốc đúng giơg, buổi chiều ta lại châm cứu một lần cho đệ.”

Trên cổ tay truyền đến một hồi lạnh lẽo, Nạp Lan Vũ lại cảm thấy thật là ấm, nở nụ cười thật tươi, mặt mày trong sạch ôn hòa: “Vâng, Tam tỷ.”

Nạp Lan Yên vỗ vỗ vai hắn, xoay người nắm khuôn mặt của Nạp Lan Tịch, kéo về hai bên, lập tức tiêu diệt sạch sẽ không kiên nhẫn trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia: “Đến đến đến, cười với tỷ một cái!”

“Buông, buông ra......”

Nạp Lan Tịch bị kéo hai má, mồm miệng nói mơ hồ không rõ, trừng một đôi mắt đen sẫm nổi giận đùng đùng, lập tức làm cho một tiểu thiếu niên lãnh khốc biến thành một bao thuốc nổ nhỏ, nháy mắt trở nên ấm áp hơn.

Mấy người Nạp Lan Song nhìn xem cũng là buồn cười, không có biện pháp, tiểu tử Nạp Lan Tịch này cả ngày đều là một bộ dáng khốc khốc người lạ chớ gần, mấy ca ca tỷ tỷ bọn họ đây cũng muốn làm như vậy lâu rồi.

Nạp Lan Yên lại ở trên mặt tiểu Tịch nhéo một cái, mới cười tủm tỉm buông tiểu gia hỏa này ra, nói với mấy người: “Ha ha, đi thôi, ăn cơm đi.”

Nạp Lan Tịch xoa toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, giận dữ trừng mắt với Nạp Lan Yên một cái, mà khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên một cái độ cong nho nhỏ.

Phòng ăn.

Năm người ngồi vây quanh một cái bàn gỗ tròn, trên bàn bày một mâm món ngon mỹ vị, lúc này đã qua thời gian ăn cơm trưa, năm người đều đói bụng, bưng lên bát cơm không hề khách khí, hạ đũa nhanh chóng kẹp lấy đồ ăn chính mình thích ăn.

Đôi đũa trên không trung giao chiến, hai chân ở dưới bàn giao chiến, liền ngay cả Nạp Lan Vũ thân mình xương cốt nhất suy yếu cũng một đôi đũa đại sát tứ phương, một bữa cơm có thể nói là đao quang kiếm ảnh.

Hai khắc (30 phút) sau......

Nạp Lan Yên buông đũa, sờ sờ bụng ăn được tròn vo, sâu kín thở dài: “No sắp chết......”

Nạp Lan Nặc nghiến răng nghiến lợi, một phen đại chiến xong cuối cùng nàng nuốt vào trong bụng ngay cả một phần ba lượng cơm ăn bình thường đều không đến: “Tiểu Yên, ăn nhiều cẩn thận béo phì nha!”

Nạp Lan Song nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt đồng ý: “Tam muội nay xác thực rất gầy, hẳn là ăn nhiều một ít.”

Nạp Lan Nặc nhất thời nghẹn lời, há miệng muốn rống hai câu, lại ở dưới ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Nạp Lan Song mà thua trận, đại ca của nàng tuyệt đối là tên phúc hắc tự nhiên! (lee: đều thua anh NLS rồi ~ NLS vô địch ~)

Bên môi Nạp Lan Vũ lộ ra cười khẽ, thản nhiên, dịu dàng: “Nhị tỷ chưa ăn no đi?”

“Giảm béo.” Nạp Lan Tịch khốc khốc theo sát một câu, hắn cũng không quên trước đó nhị tỷ là như thế nào bố trí hắn đâu.

“Tốt, thì ra một đám các ngươi đang khi dễ một mình ta như thế có đúng hay không?” Nạp Lan Nặc vén tay áo lên lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, âm trầm mà cười nói, “Muốn bàn luận đánh đấm có phải hay không? Hả?”

Nạp Lan Vũ nhích lại gần bên cạnh: “Tam tỷ.”

Nạp Lan Tịch trực tiếp nhảy xuống từ trên ghế, bước đi đến bên người Nạp Lan Yên rồi đứng lại.

Nạp Lan Yên nhìn động tác của hai đệ đệ, vui vẻ lên, làm bộ vén tay áo lên: “Nhị tỷ à, hai đệ đệ này đều tới tìm bảo hộ, Tam tỷ ta đây tự nhiên không thể làm cho bọn họ thất vọng phải không?”

Nạp Lan Nặc dừng lại bước chân, quan sát xà nhà điêu khắc tinh xảo trên đỉnh đầu: “Ừ, cái gì kai, ta đột nhiên nhớ tới chính mình còn có chút chuyện không có làm......”

“Phốc......”

Mấy người lập tức cười thành một mảnh, a uy, Nạp Lan Nặc ngươi còn có thể lại tìm cớ thêm một chút sao?

Một lát sau, Nạp Lan Yên nhìn mấy người cười cười: “Đi thôi, đến tiền thính (*),ta có chuyện muốn nói với các ngươi.”

(*) tiền thính = phòng trước: giống như phòng khách, phòng làm việc, ở đây chuyên dùng để bàn chuyện, tiếp khách….

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nạp Lan Yên, bốn người cũng dần dần thu lại tươi cười, đồng loạt đi ra khỏi phòng ăn.

Đến tiền thính tự ngồi vào chỗ của mình.

Ánh mắt của bốn người Nạp Lan Song đều có chút tò mò.

“Ta nghĩ cho các ngươi đi một chuyến quay về phân gia.” Nạp Lan Yên cũng không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói, “Hiện tại tình huống trong nhà các ngươi cũng biết, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người, cho nên ta nghĩ cho các ngươi đến phân gia tìm một đám đệ tử ưu tú đến bổn gia để bồi dưỡng.”

Theo nàng biết, bốn người Nạp Lan Song đều là đến từ mấy phân gia khác nhau, lần này để cho bọn họ đi về trước nhất là vì đệ tử ưu tú, thứ hai cũng là vì để cho bọn họ sống lâu ở đế đô về thăm nhà một chút.

Nạp Lan Yên lấy ra bốn cái nhẫn trữ vật đưa cho bốn người: “Trong này là một ít Linh thạch, đan dược và công pháp, các ngươi tạm mang về trước. Ta đi hai phân gia khác trước, sau đó lại đi đến hội ngộ cùng các ngươi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.