Hai âm thanh đồng thời vang lên, Nạp Lan Yên xoay người hung hăng ôm Hỏa Ly, nhếch miệng cười nói: “Yên tâm, tuyệt đối quản đủ!”
Hỏa Ly vẫy đuôi to xinh đẹp: “Quản ta cả đời, xác định?”
“Không xác định!”
‘Ba’ một tiếng, cửa lớn bị đẩy ra, Lãnh Thiếu Diệp vẻ mặt âm trầm đi vào bế quan thất, ống tay áo vung lên quét Hỏa Ly ra ngoài: “Muốn ăn gà nướng đến tìm gia!”
“Ngươi dám ném ta, thế nhưng ngươi dám ném ta, ngươi….”
Tiếng nói của Hỏa Ly đã bị cánh cửa đóng chặt của bế quan thất ngăn cách bên ngoài, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n bàn tay to của Lãnh Thiếu Diệp chụp tới khóa người trước mặt vào trong ngực, giọng nói trầm thấp có lực: “Gà nướng cái gì, để cho nó tới tìm ta là được!”
Thật vất vả mới nghe được tiếng ‘thành công’ của vợ nhà mình, ai ngờ ngay sau đó lại nghe được âm thanh Hỏa Ly ngu xuẩn lòng mang ý xấu muốn dụ dỗ Hồ Ly nhà hắn quản cả đời.
Quả thật không thể nhẫn!
“Được.” Nạp Lan Yên nở nụ cười giảo hoạt sáng lạn, nắm tay Lãnh Thiếu Diệp đưa hắn đến trước lò luyện đan: “Nhìn kiệt tác ta làm một ngày một đêm!”
Nhìn đan dược oánh nhuận lóng lánh kim quang, con ngươi đen tối của Lãnh Thiếu Diệp hơi nheo lại: “Thất phẩm? Tụ Linh đan!”
Nạp Lan Yên nhếch miệng: “Đúng vậy.”
Lãnh Thiếu Diệp cúi đầu trộm hương (hôn trộm á) trên mặt Hồ Ly nhà mình, giơ ngón tay cái lên: “Làm tốt lắm!”
Liệt Diễm đế quốc là một quôc gia rộng lớn, nay lại ngay cả một Đan Dược Sư ngũ phẩm đều không có, vừa sáng sớm vợ nhà mình đột nhiên biến thành Đan Dược Sư thất phẩm, làm sao Lãnh Thiếu Diệp có thể không cảm thấy kiêu ngạo?
Ở thế kỷ hai mốt, Hồ Ly nhà hắn ưu tú đến mức không thể xoi mói, đi vào thế giới xa lạ này lại từng bước bưu hãn, chỉ có thể nói, vợ hắn thật là tuyệt!
Nạp Lan Yên lấy một viên trong đó phóng tới bàn tay Lãnh Thiếu Diệp, nhướng mày cười nói: “Thưởng cho chàng!”
“Gia nhận.” Lãnh Thiếu Diệp nhìn Tụ Linh đan trong lòng bàn tay, vừa đặt vào tay còn có linh lực đập vào mặt, lập tức quét hết tất cả mệt mỏi, trong con ngươi sâu thẳm xẹt qua một tia dịu dàng, “Nhưng mà vợ, nàng học luyện đan ở đâu?”
“Ồ?” Nạp Lan Yên nhìn Tam gia nhà mình: “Ta chưa nói cho chàng ta bái một sư tôn sao?”
Tay Lãnh Thiếu Diệp cứng đờ: “Bái lúc nào?”
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ nhếch, có vẻ như thật sự là nàng đã quên nói với Tam gia: “Chính là lúc đến sơn mạch lịch lãm lần trước đó, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n đánh bậy đánh bạ cởi bỏ được phong ấn của sư tôn.” Sau đó kể lại đại khái mọi việc cho Tam gia nghe.
“Hỗn Độn?” Lãnh Thiếu Diệp nghe đến cuối cùng, khuôn mặt tuấn tú lập tức biến đen: “Nàng nói hiện giờ ông ta đang ở trong đan điền của nàng chữa thương?”
Nạp Lan Yên sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy.”
Mặt Lãnh Thiếu Diệp đen như đáy nồi: “Hỏi sư tôn nàng xem làm thế nào mới có thể ra ngoài.”
“Mẹ nó, thằng ranh con này ghen mù quáng!” Hỗn Độn đại sư tôn vốn không muốn lên tiếng, nhưng nhìn đến ánh mắt hận không thể kéo hắn ra loạn côn đánh chết kia của Lãnh Thiếu Diệp, lập tức nổi giận: “Yên nhi ngốc, nói với nam nhân kia, hắn còn chưa đủ tiêu chuẩn làm đồ tế (chồng của đồ đệ đó) của ta.”
“Còn có, bây giờ ngay cả bóng dáng Bổn tọa cũng không có, tất cả mọi thứ đều dựa vào cảm giác còn sót lại. Điều quan trọng nhất, Bổn tọa là nữ nhân, yêu thích nam nhân! Nhớ rõ cho Bổn tọa!” (lee: OMG! Hỗn Độn đại sư tôn là nữ??? Mẹ ơi, không thể tin được, a a a! Khụ, từ giờ đổi thành ‘nàng, bà…’ vậy)
Nạp Lan Yên suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi mình: “Cái…. Cái gì? Đại sư tôn người cư nhiên là nữ?”
Tuy rằng giọng nói của đại sư tôn khó phân biệt nam nữ, nhưng trong giọng nói kia tràn đầy tà tứ âm lãnh, cùng với lời nói ác độc, tuy Nạp Lan Yên vẫn chưa kết luận giới tính của đại sư tôn, nhưng vừa rồi bỗng nghe đại sư tôn nói mình là nữ, vẫn là lập tức bị sặc!
“Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao Bổn tọa đến tìm ngươi? Ngu xuẩn! Đầu gỗ!” Hỗn Độn đại sư tôn tức giận, nha đầu kia nghe được giới tính của mình lại kinh ngạc như vậy!
Nạp Lan Yên vội vàng thu hồi khiếp sợ trên mặt, suy nghĩ trong đầu cũng đã bay đến phương Bắc rồi, vậy có phải là nói từ nay về sau nàng có thể cởi sạch quần áo mà tắm rồi hả?
“Đầu gỗ!” Hỗn Độn đại sư cảm nhận được suy nghĩ trong đầu của đồ nhi, lại lần nữa tức giận đến giơ chân.
Nạp Lan Yên ho nhẹ một tiếng, bị đại sư tôn mắng nhiều, nàng cũng cảm thấy mình thật sự là đầu gỗ rồi, nhìn vẻ mặt ngày càng khó coi của Lãnh Thiếu Diệp, cười tủm tỉm nói: “Tam gia à, đại sư tôn kêu ta nói với chàng, bà là nữ, yêu thích nam, mặt khác, chàng muốn làm đồ tế bà còn chưa đủ tiêu chuẩn đâu!”
“Không đủ tiêu chuẩn cũng chỉ có thể một người là gia.” Lãnh Thiếu Diệp mặt không chút thay đổi vừa kéo Nạp Lan Yên vào trong ngực vừa nói: “Vợ, nàng hỏi lại bà ta xem như thế nào mới có thể đi ra?”
Tuy nói là nữ làm cho sắc mặt tối đen của Tam gia tốt hơn một chút, nhưng cho dù là nữ hôm nay trời ở trong đan điền của vợ mình cũng không phải chuyện này!
“Nói với tiểu tử thúi kia, nhiều nhất là hai năm Bổn tọa sẽ đi ra ngoài đánh hắn bán thân bất toại (liệt nửa người đó).” Hỗn Độn đại sư tôn lạnh lùng cười, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nam nhân này không một tiếng động đoạt đi đồ đệ của bà cũng thôi đi, hiện nay cư nhiên còn dám ghét bỏ bà?
“Nhiều nhất hai năm.” Nạp Lan Yên dựng thẳng lên hai ngón tay quơ quơ trước mặt Lãnh Thiếu Diệp, lại ôm bụng nói: “Tam gia, ta đói bụng.”
“Điểm tâm gia đã phân phó người làm.” Lãnh Thiếu Diệp nhìn mỏi mệt giữa mi tâm (chỗ giữa hai đầu lông mày á) vợ nhà mình, duỗi ngón tay ra vuốt lên mi tâm nàng, “Đi tắm suối nước nóng một chút đi.”
“Đúng rồi, hôm qua ta đã đến Nạp Lan gia gặp lão gia tử, xác thực đối với Ngũ tiểu thư tốt lắm. Nhưng mà có một đám lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói) làm cho người ta buồn nôn!”
Nói xong mấy lời cuối cùng, đáy mắt Nạp Lan Yên hiện lên một chút lệ quang lạnh như băng.
Lãnh Thiếu Diệp vuốt tóc nàng, môi mỏng gợi lên một độ cong: “Muốn làm cái gì cứ yên tâm làm đi, nay ở một mẫu ba phân (nói diện tích đó) trên Liệt Diễm quốc này, gia vẫn có thể nâng lên một bầu trời cho nàng.”
Nạp Lan Yên mặt mày cong cong, tươi cười lưu luyến.
Trong ao suối nước nóng.
Nạp Lan Yên nhắm mắt thoải mái dựa vào bạch ngọc bên cạnh ao, trong sương mù mờ mịt ánh lên khuôn mặt ửng đỏ càng trở nên tuyệt diễm động lòng người, khóe môi vẽ ra một đường cong, linh lực hùng hậu trong cơ thể chậm rãi lưu chuyển, đuổi đi một ngày một đêm mệt mỏi.
Luyện chế thành công Thất phẩm Tụ Linh đan, bước tiếp theo chỉ cần làm thanh danh nổi lên, không sợ người Nạp Lan gia không mắc câu!
Ăn xong điểm tâm, Nạp Lan Yên đổi một bộ nam trang màu lam nhạt, ở trước gương vẽ vài nét bút làm cho khuôn mặt nhu hòa thành một mỹ thiếu niên, dung nhan tuấn tú, mày kiếm bay nghiêng, một đôi mắt hồ biến thành một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi nhếch lên, hẹp dài lại không mất đi sự trong trẻo.
Lãnh Thiếu Diệp đứng ở sau lưng nàng, trơ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt luân của vợ nhà mình từng chút biến thành khuôn mặt chỉ có ở thiếu niên, không khỏi vuốt cằm chậc chậc nói: “Vợ, cánh tay này chơi thật tốt!”
Ai dám nói thuật dịch dung cổ đại rất cường hãn? Thủ pháp hóa trang hiện đại chỉ cần nắm giữ đúng chỗ, tuyệt đối không thua kém dịch dung một chút nào.
Nhìn vợ hắn, ngay cả yết hầu đều hóa trang ra.
Khóe miệng Nạp Lan Yên hơi giương lên, đôi mắt đào hoa mang theo vài tia ý vị câu người, đứng dậy nhẹ lay động chiết phiến (quạt giấy) trước ngực, giọng nói hơi khàn khó phân biệt nam nữ: “Tam gia, nhanh tới cười với ta một cái.”
Lãnh Thiếu Diệp bĩu môi mỏng một cái, vẻ mặt phức tạp nhìn Hồ Ly nhà mình: “Vợ, gia phát hiện nếu nàng là nam, đoán chừng gia cũng cong rồi.” (lee: haha, hủ nữ hiểu mà :>)
“Dám không cong ta liền làm chàng.” Nạp Lan Yên khép lại chiết phiến, khóe miệng gợi lên một độ cong xán lạn: “Nhưng mà đời này chàng cong không được.”
Ba!
Cửa phòng đột nhiên bị phá mở, lien tiếp vài đạo bóng dáng từng người một ngã vào.
Hỏa Ly bị ngã vào lập tức tức giận nổi cáu: “Thằng khốn nào đẩy ta? Đều nói không được chen lấn, không được chen lấn đó một lũ ngu ngốc!”
Liêu ca lập tức quay đầu lên án: “Mới không phải là ngân gia đâu, đều là đại hắc ngưu ngươi, thân hình lớn như vậy còn chen với lấn cài gì?”
Vĩnh viễn bị thương đại hắc ngưu: “Rống!”
“Hừ!” Tiểu Bảo khinh bỉ ba con một cái, ‘oạch’ một chút leo đến cổ tay Nạp Lan Yên, nhắm mắt lại bắt đầu giả làm rắn chết, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nghe lén bị bắt được, quá mất mặt, à không, quá ném xà rồi! (lee: mấy con thú đáng iu quớ đi~~)
Ánh mắt Lãnh Thiếu Diệp bốc hỏa nhìn mấy con thú ngã vào phòng này, từng chữ theo kẽ răng rít ra ngoài: “Mấy con thú các ngươi đều đi ra ngoài với gia!”
Lông cả người Hỏa Ly lập tức dựng đứng lên: “Ngươi muốn làm gì?”
Thân mình Liêu ca và đại hắc ngưu run lên, mẹ nó thế nào đột nhiên lại quên nam nhân này tạm thời chúng nó còn trêu chọc không nổi nha!
Lãnh Thiếu Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn ba con một cái, đảo mắt lúc nhìn về phía Nạp Lan Yên vô tận hàn băng nháy mắt biến thành dịu dàng như nước: “Vợ, ta mang mấy tiểu tử kia ra ngoài vui đùa một chút.”
Nạp Lan Yên cười tủm tỉm phất tay với ba con thú Hỏa Ly nói: “Buổi chiều chúng ta gặp lại, cùng Tam gia ra ngoài chơi vui sướng một chút đi!”
Ô ô, ôi, ôi, chơi cái cọng lông ấy!
Chúng nó cùng Tam gia chơi vui sướng sẽ gặp quỷ có được không?
Ba con Hỏa Ly mặt tràn đầy u oán nhìn bóng dáng công tử tuấn tú nhẹ nhàng lay động chiết phiến dần đi xa của Nạp Lan Yên, lưu lại chúng nó mắt to trừng mắt nhỏ với Lãnh Thiếu Diệp quanh thân lập tức hạ xuống dưới 0 độ.
Sáng sớm sương mai, gió thổi nhè nhẹ.
Thiếu niên tuấn tú mặc một bộ quần áo màu lam đi trên đường phố phồn hoa, mỉm cười gần gũi, tốt cho một công tử nhẹ nhàng như ngọc, hấp dẫn không ít ánh mắt người tới người lui trên đường.
Bước chân của thiếu niên dừng ở bên ngoài một tòa nhà hình tháp chin tầng cao ngất tại cuối phố, ánh mắt nhìn lướt qua tấm biển ghi bốn chữ ‘Công Hội Đan Dược’, ý cười nơi khóe môi dần sâu sắc.
Nếu nói Liệt Diễm đế quốc không có gì ngoài hoàng tộc và ba đại gia tộc bên ngoài, như vậy còn có mấy thế lực cường đại vượt qua Liệt Diễm, Công Hội Đan Dược này chính là một trong số đó.
Thế lực của Công Hội Đan Dược trải dài khắp mọi nơi trên đại lục, mà tòa nhà hình tháp chín tầng khí phách trước mắt đúng là phân hội ở Liệt Diễm.
Nạp Lan Yên rảo bước tiến vào đại môn, trong đại sảnh rộng lớn cổ xưa chỉ vẻn vẹn có tầm hai ba người đang quét nhà lau bàn, thỉnh thoảng nói nói cười cười, bầu không khí thế mà rất nhàn nhã an nhàn.
“Ồ?” Một nữ tử trong đó nhìn thấy Nạp Lan Yên, vội vàng thả khăn lau trên tay xuống, trên mặt mang theo tươi cười khéo léo tiến lên phía trước: “Xin chào, xin hỏi ngài muốn mua đan dược hay là?”
Bộ dáng của nữ tử thật thanh tú, một đôi mắt to thanh tịnh dịu dàng, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cổ khí tức thư hương (nhà dòng dõi Nho học).
Khóe môi Nạp Lan Yên nhẹ nhàng kéo ra một chút ý cười, làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú khiến người ta chăm chú, giọng nói thản nhiên trầm thấp nghe thật êm tai: “Ta đến khảo thủ (khảo sát + lấy) cấp bậc luyện đan.”
Mặt của nữ tử ‘xoát’ một chút đỏ lên: “Khụ, chờ một chút, ta đi thông báo với sư phụ.”
Nói xong xoay người chạy vào hậu thất (phía sau nhà ý).
Tươi cười nơi khóe miệng Nạp Lan Yên hơi cứng đờ, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chỉ thấy hai nam tử bên cạnh mới rồi còn tươi cười nháy mắt vẻ mặt đã không có ý tốt nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt kia giống hệt như đang phòng sói.
Tươi cười trên mặt Nạp Lan Yên hoàn toàn cứng lại rồi, cho dù hiện tại nàng hóa trang thành thiếu niên, lòng nàng vẫn thuộc về Tam gia nhà nàng được không nào?
Dùng ánh mắt phòng sói như vậy nhìn một thiếu niên như nàng vậy, thật sự được không?
Hoàn hảo nữ tử kia đi không bao lâu đã trở lại, cười yếu ớt nói với Nạp Lan Yên: “Sư phụ bảo ta dẫn ngươi đến tầng thứ ba tìm người.”
Công Hội Luyện Đan không có gì ngoài khách nhân mua đan dược, gần như quanh năm cổng và sân đều thanh tịnh, chứ nói chi đến người khảo thủ cấp bậc Đan Dược Sư, có thể nói quanh năm suốt tháng cũng không thấy hai ba người.
Cho nên phân hội trưởng của Công Hội Đan Dược ở Liệt Diễm vừa nghe có người tới khảo thủ cấp bậc, lập tức nhiệt tình rồi, vội vàng để cho đồ đệ mười người đi lên.
Mặc kệ kết quả khảo thủ như thế nào, cuối cùng suốt ba năm qua lầu này cũng có thể mở cửa một lần!
Thật không dễ dàng!
“Được. Đa tạ cô nương!” Nạp Lan Yên lễ phép cười với nữ tử, dưới ánh mắt không có ý tốt của hai thanh niên theo nữ tử lên lầu.
“Ngươi chính là người muốn khảo thủ cấp bậc?”
Đầu bậc thang lầu ba có một lão giả tóc tai lộn xộn đứng đó, vốn biểu tình đang chờ mong sau khi nhìn thấy Nạp Lan Yên mười sáu mười bảy tuổi lập tức thất vọng, một người trẻ tuổi như vậy thì có thể khảo thủ cấp bậc gì?
Ông lão ủ rũ cúi đầu: “Theo ta vào đi!”
Nạp Lan Yên cũng không để ý, lễ phép nói cảm ơn với nữ tử, theo sau ông lão vào trong luyện đan thất chuyên dùng cho khảo thủ cấp bậc Đan Dược Sư ở lầu ba.
Ông lão nắm tóc, hỏi: “Thi phẩm mấy?”
Nạp Lan Yên mỉm cười: “Thất phẩm.”
“Phẩm mấy?” Ông lão không cẩn thận kéo đứt mấy sợi tóc, nheo lại đôi mắt đục ngầu, tầm mắt khóa chặt trên người Nạp Lan Yên.
“Thất phẩm.” Nạp Lan Yên đọc nhấn mạnh từng chữ rõ ràng lại một lần, “Hiện tại muốn bắt đầu sao?”
Ông lão híp mắt nở nụ cười: “Tiểu tử, Thất phẩm Đan Dược Sư cũng không phải là nói đùa.”
Nạp Lan Yên cười nhẹ: “Thử xem chẳng phải sẽ biết à?”
“Được! Ta cho ngươi thử xem.” Ông lão xoay người lấy ra ba phần đan phương (phương pháp luyện đan) từ ngăn tủ Thất phẩm Đan Dược Sư đặt lên trên bàn, “Ở đây chúng ta có sẵn dược liệu trang bị cho ngươi, chỉ cần ngươi luyện chế ra được hai trong ba loại ta lập tức trao cho ngươi danh bài thân phận Đan Dược Sư Thất phẩm, hơn nữa ta còn mời ngươi gia nhập vào Công Hội Đan Dược với thân phận trưởng lão.”
Nếu không kể đến đáy mắt ông lão có chút đục ngầu, bộ dáng đầu tóc lộn xộn râu ria xồm xoàm, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n hiển nhiên cũng là một vị tinh anh xứng đáng giải quyết việc chung: “Mặt khác, nếu một loại đan dược ngươi cũng không luyện chế thành công, hao phí tất cả dược liệu ngươi phải bồi thường gaaps10, có ý kiến gì không?”
Nạp Lan Yên cầm ba đan phương lật xem, nghe vậy cũng không giương mắt nói: “Không có ý kiến.”
Ông lão thấy vậy cũng không quấy rầy nữa, lẳng lặng ngồi trên ghế uống trà, chờ Nạp Lan Yên nhớ đan phương, khảo thủ cấp bậc không cho phép vừa luyện đan vừa xem đan phương.
Nạp Lan Yên xem xong một phần đan phương, khẽ nhăn mi tâm, lại nhìn hai đan phương khác, khóe miệng bất đắc dĩ kéo kéo.
Ông lão bưng ly trà mỉm cười nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt này, ba hoa khoác lác cũng không dễ như vậy, nhìn vẻ mặt này là biết khó mà lui đi? Trong lòng cũng có chút mất mát, đã nhiều năm Đan Dược Sư bọn họ không có người trẻ tuổi có thiên phú tốt xuất hiện.
Nạp Lan Yên không chú ý tới mất mát của ông lão, nàng cũng không cảm thấy biết khó mà lui, nhíu mày là bởi vì ba đan phương Thất phẩm đang cầm trên tay không khỏi cũng quá đơn giản đi?
Đừng nói đan phương Thất phẩm Tụ Linh đan đại sư tôn cho, chính là ngay cả trình tự luyện chế Tam phầm Cố Nguyên Đan lần trước cũng phức tạp hơn ba đan phương này nhiều.
Hỗn Độn đại sư tôn đối với việc này chỉ khinh thường nói: “Yên nhi ngốc, những thứ phàm phu tục tử này có thể so sánh với đan phương của Bổn tọa sao?”
Đúng vậy.
Nạp Lan Yên giương lên một nụ cười, đặt đan phương trong tay xuống, cười nói với ông lão: “Tất cả dược liệu đều ở chỗ này?”
Ông lão thật sâu nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, đặt ly trà xuống nhẹ vung tay lên, trên bàn trước mặt Nạp Lan Yên lập tức xuất hiện một đan lô (lò luyện đan),bày đầy dược liệu và linh quả, thu đan phương lại, ông lão nói: “Ngươi đã có thể bắt đầu.”
Nạp Lan Yên gật đầu, lập tức thu lại ý cười trong mắt, đâu vào đấy bắt đầu lựa chọn dược liệu cần thiết trong đan phương thứ nhất, ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt chuyên chú.
Theo động tác của Nạp Lan Yên, ánh mắt không tập trung của ông lão dần trở nên chăm chú, lại dần trở nên kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng),lại dần biến thành cuồng hỉ (vui mừng điên cuồng),cuối cùng thậm chí không còn chút hình tượng nào nhìn chăm chú động tác trên tay Nạp Lan Yên, ánh mắt cuồng nhiệt, sắc mặt đỏ bừng, không ngừng vuốt ve bàn tay giống như đánh máu gà hoàn toàn dừng không được.
Nếu không phải là sợ quấy rầy đến Nạp Lan Yên, ông lão thật sự muốn nhào đến gần xem nàng luyện đan, mỗi một động tác đều xinh đẹp đương nhiên như nước chảy mây trôi vậy, thời gian dùng dược liệu và hỏa cầu đều tinh chuẩn không sai chút nào, thân là một Đan Dược Sư, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n thân là một Đan Dược Sư nhiều năm như vậy cũng không tiến lên được Bát phẩm, nhìn động tác của thiếu niên liền mơ hồ chạm đến biên giới của bình cảnh, giờ khắc này ông lão hưng phấn muốn kêu to, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối là một thiên tài, siêu cấp thiên tài chưa bao giờ có trong giới Luyện Đan.
Không được, không được!
Ông phải thông báo với tổng hội trưởng, phải thông báo với tổng hội trưởng!
Mặt khác, những lão gia hỏa ở Công Hội ai dám nói sau bọn họ giới Luyện Đan không có người, để cho thiếu niên này vừa ra trận, tuyệt đối sẽ bẽ mặt đấy!
Nạp Lan Yên bỗng chốc thu tay lại, mở ra đan lo đang xoay tròn giữa không trung, 37 viên Thất phẩm Hoàn Nguyên đan thành công ra lò, cổ tay vừa lật liền thu đan dược vào trong hộp gỗ, ngay sau đó lập tức luyện chế đan dược thứ hai, trong lúc đó ánh mắt đều không thư giãn một chút nào.
Hai tay ông lão run rẩy cầm hộp gỗ, hung hăng nhắm mắt, cẩn thận kiểm tra mỗi một viên Hoàn Nguyên đan, tim suýt nữa ngừng đập, cả 37 viên Hoàn Nguyên đan đều hoàn mỹ đến cực hạn!
Việc này làm cho ông quả thật không dám tin vào mắt mình.
Vừa rồi nếu ông sử dụng những dược liệu mà thiếu niên kia dùng để luyện chế, cố gắng hết sức cũng chỉ có thể luyện chế ra 30 viên, mà hắn đã là Đan Dược Sư suốt 74 năm.
Thiếu niên trước mắt mới mấy tuổi? Được 18 chưa?
Ba!
Tiếng hộp gỗ rơi trên mặt bàn kéo suy nghĩ của ông lão lại, hoàn hồi liền nhìn thấy một hộp gỗ khác bày đầy mấy chục viên đan dược lóng lánh, nuốt nước miếng ‘ực’ một tiếng, mẹ nó thiếu niên này còn là người sao? Đây vẫn còn là người sao? Ông chỉ phát ngốc một lát thế nào đã luyện xong đan dược thứ hai rồi?
Yêu nghiệt! Biến thái! Quả thật chính là thiên đại…. Bảo bối đấy!
Nửa canh giờ trôi qua, ba loại Thất phẩm đan dược, hơn một tram viên bày đầy trên bàn, Nạp Lan Yên lau mồ hôi trên trán, thống khoái mà phun ra một chữ: “Thoải mái!” (lee: Tiếng Trung có 1 chữ 爽 thôi.)
Nếu trước kia nói học tập luyện đan là vì nàng cần nghề nghiệp này, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn chìm đắm trong trạng thái chăm chú suốt quá trình luyện đan, sau khi luyện chế đan dược thành công, linh lực, tinh thần lực và linh hồn lực đều đạt được cảm giác thoái mái sảng khoái vui vẻ trước nay chưa từng có!
“Mẹ nó….”
Ông lão chấn động ôm ba hộp gỗ đựng đan dược khóe miệng đều cười đến liệt rồi, ánh mắt nhìn Nạp Lan Yên cực nóng giống như nam nhân đói nhìn thấy thịt nướng: “Tiểu, tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?”
Một câu tiểu nha đầu, cũng cho thấy ông lão đã nhìn thấu ngụy trang của Nạp Lan Yên.
Nạp Lan Yên mặt không đổi sắc nhếch môi cười: “Nạp Lan Yên.”
“Nạp Lan Yên?” Ông lão đương nhiên biết tên này, tiểu thư ngốc tử Nạp Lan gia nổi danh khắp kinh đô, vài ngày trước Chiến vương và ngốc tử đại hôn là sự kiện chấn kinh toàn bộ kinh đô.
Nhưng mà…. Ngốc tử?
Một đám người Nạp Lan gia đều là não tàn đi? Nếu nha đầu trước mắt này là ngốc tử, vậy người khắp thiên hạ đều thành kẻ ngốc rồi!
“Yên nha đầu, thành tựu trên phương diện luyện đan của ngươi liền ngay cả ta cũng thấy mặc cảm.” Ông lão giơ thật cao ngón tay cái về phía Nạp Lan Yên, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n từ không gian giới chỉ lấy ra hai khối ngọc bài ném đến tay Nạp Lan Yên, “Đây là ngọc bài thân phận trưởng lão và Đan Dược Sư Thất phẩm, những đan dược này đều là ngươi luyện chế, ngươi đều cầm lấy đi. Mặt khác, sau này có cần dược liệu gì cứ đến chỗ ta mà lấy, à, đúng rồi, tiểu Yên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Hội trưởng quá khen.” Nạp Lan Yên khiêm tốn cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ: “16!”
“16?”
Thật không biết biểu tình của ông lão là vui hay buồn, vui chính là ông thế nhưng đã đào móc ra một Đan Dược Sư Thất phẩm 16 tuổi, buồn chính là năm nay ông đã 96 tuổi rồi mà còn không bằng một tiểu nha đầu.
Trong lúc vừa vui vừa buồn đó, thật sự là hành hạ người cực kỳ tàn nhẫn!
Nhưng mà so với chính mình buồn, ông lão nghĩ đến toàn bộ giới luyện đan đều vui, nhịn không được hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha, ai dám nói giới luyện đan ta không có người? 16 tuổi, tốt cho một người 16 tuổi! Ha ha ha, tiểu Yên nha đầu, lão đầu ta hơn ngươi 80 tuổi, vậy gọi một tiếng lão ca ca đi!”
Kêu một tiếng lão gia gia mới đúng đi!
Nạp Lan Yên đỡ trán, dưới ánh mắt kích động chờ mong của ông lão kêu một tiếng: “Lão ca ca.”
Ông lão lập tức cười vui sướng, nếp nhăn trên mặt đều cởi bỏ ra: “Ôi! Ôi! Tốt, nha đầu tốt! Ta gọi Phong Trường Phong, đi, lão ca ca mời ngươi đi uống rượu!”
Nạp Lan Yên mở chiến phiến, cong môi cười nói: “Được, hôm nay để cho lão ca ca tốn kém rồi. Nhưng mà, về thân phận của ta, mong rằng lão ca ca tạm thời giữ bí mật giúp, ở bên ngoài chỉ cần gọi ta một tiếng Tam Thiếu là được!”
“Không có vấn đề!” Ít chuyện nhỏ này lão đầu hoàn toàn không có một chút ý kiến nào, hơn nữa thật ra, mỗi Đan Dược Sư đều có tính tình giống nhau, nói một không hai, làm việc tủy hứng, ai bảo bọn họ là Đan Dược Sư đâu này!
Nạp Lan Yên và Phong Trường Phong kề vai sát cánh đi xuống lầu, nhìn cả đám ngây người trong đại sảnh, nhắc tới cũng khéo, trong đó có một nhóm người Nạp Lan gia tộc vừa mới đến mua đan dược, cầm đầu là một thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, dung mạo tinh xảo, mặt mày mỉm cười, quả nhiên đúng là tác phong của một người tao nhã thục nhã.
Hai mắt Nạp Lan Yên bỗng chốc phát lạnh, trong trí nhớ của nguyên thân Ngũ tiểu thư kia không có nhiều lắm, trước mắt này chính là Tứ tiểu thư Nạp Lan Tinh nhìn như ôn hòa như nước lại có bao nhiêu vặn vẹo cùng ác độc.
Nạp Lan Tinh xếp hạng lão Tứ, đúng là nữ nhi ruột của Tam thúc Nạp Lan Lâm Đâò, mà Nạp Lan Lâm Đào này bản tính bất thường, cho tới bây giờ một khi nổi giận lên đều là lục thân không nhận (mất hết tính người),thẳng đến hiện tại Nạp Lan Tinh cũng không ít lần bị thuộc hạ của hắn đánh.
Mà mỗi lần sau khi Nạp Lan Tinh bị cha mình đánh, sẽ đem lòng tràn đầy oán độc phát tiết trên người Ngũ tiểu thư, ra tay ngoan độc làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.
Sát cơ (ý định giết người) nơi đáy mắt Nạp Lan Yên lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn là bị Phong Trường Phong bắt được, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n lão đầu nhìn lướt qua Nạp Lan Tinh, đại khái có chút minh bạch tại sao Nạp Lan Yên phải giấu diếm thân phận.
Ánh mắt lão đầu lạnh lẽo, quát: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, dám quấy rầy đến khách quý của ta các ngươi là muốn toàn bộ bị đưa vào lò luyện đan ư?"
Nạp Lan Tinh lập tức kịp phản ứng, áy náy phúc thân với Phong Trường Phong: "Hội trưởng, thật có lỗi đã quấy rầy. Lần này ta tới là muốn mời Lam Như tiểu thư giúp đỡ đến xem bệnh cho Nhị nương trong nhà."
Lam Như trong miệng Nạp Lan Tinh đúng là nữ tử thanh tú buổi sáng dẫn Nạp Lan Yên lên lầu, nhưng thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh thản nhiên cười nói: "Thực xin lỗi, Nạp Lan tiểu thư, Công Hội Đan Dược ta quy định không được tự mình ra ngoài, Lam Như không thể vi phạm quy củ của công hội."
Nói hay lắm.
Khóe miệng Nạp Lan Yên toát ra tươi cười, ánh mắt nhìn Lam Như trở nên thưởng thức, trận này không phải Nạp Lan Tinh vô năng này có thể so sánh đấy.
"Lam Như tiểu thư đây là không để cho mặt mũi sao?" Sắc mặt Nạp Lan Tinh có chút khó coi, nàng đã khuyên can hơn nửa ngày, nhưng ngay cả một ánh mắt Lam Như đều chưa cho nàng, hôm nay hội trưởng ra rồi lại vẫn không biết tốt xấu như vậy!
Coi như là hội trưởng của Công Hội Đan Dược, thấy Nạp Lan gia lão gia tử cũng phải khách khí không có chút ngạo khí nào đấy!
Lam Như nhíu mày: "Thật có lỗi."
"Ngươi…." Nạp Lan Tinh vừa định đưa tay, bên cạnh đột nhiên có một cái chân nhắm ngay bả vai Nạp Lan Tinh hung hăng đá ra!
Phanh!
Nạp Lan Tinh trốn tránh không kịp bị đại lực quét ngang bay ra xa 4-5m, liên tục đụng ngã lăn hai cái bàn mới nằm rạp trên mặt đất phun ra một búng máu, trước mắt từng trận choáng váng, còn không có kịp phản ứng mình bị đánh, đột nhiên có một cnahs tay túm cổ áo nàng nhấc nàng lên, khó khăn mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt thiếu niên tuấn tú tuyệt luân, mà đôi mắt của thiếu niên lại lạnh như hàn băng ngàn năm, nghe hắn nói: "Nơi đây còn không phải chỗ ngươi có thể giương oai!"
Khóe miệng Nạp Lan Tinh tràn ra một ngụm máu, không lưu loát hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ngươi còn không xứng biết ta là ai." Khóe miệng Nạp Lan Yên vẽ ra một độ cong rét lạnh, túm cổ áo của nàng ném người ra ngoài đại môn, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n quay đầu về phía một đám thị vệ còn đang thất thần nói, "Cút!"
Thị vệ Nạp Lan gia rắm cũng không dám lại thả một cái, vội vàng chạy ra ôm lấy lấy Nạp Lan Tinh vội vàng chạy về phía Nạp Lan phủ, giống như có ác lang (sói dữ) đuổi theo ở phía sau.
Hai mắt Lam Như tỏa sáng mà nhìn bóng lưng Nạp Lan Yên, một chữ soái, hai chữ quá soái, bốn chữ thực mẹ nó soái!
Hai thanh niên bên người Lam Như cứu giá chậm trễ phức tạp nhìn thoáng qua Nạp Lan Yên, gia hỏa ngươi đùa nghịch anh hùng cứu mỹ nhân cái tàn khốc gì? Lại đùa bỡn nữa Tiểu sư muội cũng sẽ không đi theo ngươi đấy!
Tuy rằng bọn hắn đột nhiên cảm thấy tiểu tử này thuận mắt không ít.
Lúc này đã qua buổi trưa, số lượng khách nhân chọn đan dược ở Công Hội Đan Dược cũng không ít, lúc này trong đại sảnh cũng có hơn hai mươi người khách, mà bên ngoài Công Hội Đan Dược đối diện đường đi, vô số người mắt thấy một màn Nạp Lan gia Tứ tiểu thư bị ném ra Công Hội Đan Dược, một hồi yên tĩnh qua đi, trên đường phố lập tức náo nhiệt!
"Hí.... Thiếu niên này ai.... Thực mẹ nó soái!" ‘
"Không biết.... hoàn toàn chưa thấy qua. Nhưng mà có thể được Phong hội trưởng xưng là khách quý, ách, Nạp Lan Tinh đá trúng thiết bản (cửa sắt) rồi!" (lee: ý nói bà kia động đến người không dễ chọc rồi ý ^^)
"Đã sớm nhìn Nạp Lan Tinh khó chịu, giả vờ giả vịt còn dám tới khó xử Lam Như nữ thần, thiếu niên này làm được quá đẹp!"
... ........
Nạp Lan Yên phủi bụi bặm không tồn tại trên bờ vai không tồn tại, quay đầu nói với các vị khách có người sợ ngây người: "Thật có lỗi, xử lý mấy thứ không có mắt, quấy rầy đến các vị rồi."
Thứ không có mắt.......
Đây là đang nói Tứ tiểu thư Nạp Lan gia sao?
Mọi người ở đây đột nhiên cảm thấy có chút áp lực như núi lớn không thể phá!
"Ha ha ha, tốt, làm tốt lắm!" Phong Trường Phong cười to ba tiếng, bước đi lên phía trước trùng trùng điệp điệp vỗ xuống bả vai Nạp Lan Yên, rồi nói với Lam Như, "Lần sau gặp những kẻ không có mắt thì cứ làm như thế, đều nên ném văng ra ngoài cho lão tử, tránh khỏi có người cảm thấy Luyện Đan công hội ta ai cũng có thể khi dễ!"
Phong Trường Phong vốn là còn muốn nhân lúc có mặt của mọi người công khai thân Đan Dược Sư Thất phẩm của Tam Thiếu này, nhưng nghĩ lại, quay người cười híp mắt nói với Nạp Lan Yên, "Tiểu lão đệ, đi, lão ca mang ngươi đến Dẫn Nguyệtcác uống rượu!"
Hắn xem như đã nhìn ra, tiểu nha đầu này hẳn là muốn thu thập đám người Nạp Lan gia không đến điều kia thật tốt đi? Di3n~đ@n/l3.quý.d0n Tuy rằng hắn không thèm để ý mấy thế lực lớn của Liệt Diễm, nhưng có tình báo hắn đều là nhìn thấy tận mắt đấy.
Nạp Lan Yên cùng lão đầu nhi liếc nhau, hiểu rõ tâm tư của nhau, nhếch miệng một cái: "Tốt, đi Dẫn Nguyệtcác cùng lão ca không say không về!"
Dưới ánh mắt sợ ngây người của một đám người hai người lần nữa kề vai sát cánh đi ra khỏi Luyện Đan công hội, mấy bóng dáng nhanh chóng biến mất trên đường phố, tốc độ quỷ mị của hai người đều làm cho người gặp sợ hãi thán phục.
Mà lúc này, tin tức Luyện Đan công hội xuất hiện một mỹ thiếu niên thần bí xưng huynh gọi đệ với Phong hội trưởng, Nạp Lan gia Tứ tiểu thư bị ném ra khỏi Luyện Đan công hội truyền khắp toàn bộ đế đô nhanh như gió.
Lúc Lãnh Thiếu Diệp biết được tin tức đang lười biếng ngồi trên nhánh cây phơi nắng mặt trời ở phía sau núi, mà phía sau hắn là sáu vị huynh đệ Lãnh gia đi đến lăn đi trong bùn đất, còn có Hỏa Ly bị buộc phóng hỏa, Liêu ca quạt gió và đại hắc ngưu phụ trách đánh nén ở bên trong bùn.
Nghe tin tức thế, môi mỏng của Tam gia có chút nhếch lên, đang lúc chúng huynh đệ vừa làm xong một vòng huấn luyện tự cho rằng tâm tình lão Tam nhà ta rất tốt có thể sẽ hơi buông tha cho bọn hắn trong chốc lát, giọng nói trầm thấp như La Sát vang lên bên tai: "Một phút 30 giây, toàn bộ thất bại! Lặp lại!"
Chúng huynh đệ và ba con thú một đầu ở bên trong bùn, quỳ cầu Chiến Vương phi mau trở lại!
Bách Lý gia tộc vừa nhận được tin tức, hai mắt Bách Lý Phượng Vũ liền tỏa sáng nắm chặt râu gia gia nhà mình: "Gia gia, cho con ra ngoài một chút, con muốn đi một chuyến đến Dẫn Nguyệtcác!"
Bách Lý lão gia tử phẫn nộ nói: "Tiểu Phượng Vũ, từ lúc con theo gia gia trở về đến khi cùng gia gia nhắc tới chuyện này, cũng không hôn gia gia rồi!" (lee: ặc, gia gia ghen? Ha ha!)
Bách Lý Phượng Vũ cong mắt cười hôn một cái lên trên mặt lão gia tử: "Gia gia, gia gia, để cho con đi đi ~ "
Bị cháu gái nhỏ làm nũng tâm đều ngọt thành mật rồi, lão gia tử cảm thấy mỹ mãn sờ râu: "Con đi tìm Ám thúc thúc của con, để cho hắn dẫn dắt một đội ám vệ đi theo con."
"Gia gia là tốt nhất!" Bách Lý Phượng Vũ cao hứng ôm lão gia tử một cái, sôi nổi đi tìm người, ngày hôm qua bằng hữu gửi thư đến không cho nàng đi Nạp Lan gia tộc, ngày hôm nay tổng có thể đi Dẫn Nguyệt các cho nàng đánh một trận đi?
Coi như nàng rất hiểu rõ Nạp Lan Tinh, không đi Dẫn Nguyệt tìm trở về chút mặt mũi mới kỳ quái!
Cung gia.
Cung Vô Khuyết đang từ trên xuống dưới chỉ huy một đám thị vệ sắp mang ra ngoài, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n chỉ thấy bọn hắn nguyên một đám mặc khôi giáp màu bạc, Trường Đao trong tay sắc bén nguy hiểm, ánh mắt cứng cỏi, thần sắc lãnh khốc!
Mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh của Cung gia!
Cung Vô Khuyết xem một vòng, hài lòng gật đầu, vung tay lên: "Đi, ngày hôm nay ai dám đến Dẫn Nguyệt các ta nháo sự, liền toàn bộ vây quanh hắn!"
Nhị Khuyết nói vừa xong, quay người vô cùng hiên ngang dẫn đầu đi ra khỏi Cung gia, phía sau là một đám thị vệ mặc khôi giáp trùng trùng điệp điệp đi theo!
Cung gia lão thái nhìn một màn này, trên khuôn mặt luôn nghiêm túc lộ ra mỉm cười: "Nhìn xem bọn hài tử này đều trưởng thành, ta mới cảm giác mình già rồi......"
Ba người con dâu bên người lão thái nhìn nhau cười cười, đúng vậy, năm nay tuổi của các nàng đều càng lúc càng lớn, tương lai thiên hạ này đều là của bọn tiểu gia hỏa đó.
Đối với Bách Lý gia cùng Cung gia là hài hòa mỹ mãn, lúc này Nạp Lan gia có thể nói là lại cãi nhau mà trở mặt.
Ngày hôm qua Hoàng Nguyệt Dung một thân xương cốt nát hơn phân nửa, gân chân Nạp Lan Lâm Hải bị thương nghiêm trọng hôm nay ngay cả đi đường đều có vấn đề, lúc tâm tình của mọi người ở đây đều âm u, Nạp Lan Tinh lại bị trọng thương bị khiêng trở về!
Có thể nghĩ, lúc này khí áp trên người Nạp Lan gia có bao nhiêu tràn đầy.
Thực tế tính cách của Nạp Lan Lâm Đào bất thường, vừa nhìn thấy tình cảnh nữ nhi của mình trọng thương hôn mê, lửa giận lập tức liền xông lên, hắn ra tay đánh, có thể đánh khắp một mẫu ba phân Liệt Diễm này đấy, ai dám đánh nữ nhi của Nạp Lan Lâm Đào hắn!
Nói hắn đau lòng cho nữ nhi, không bằng nói Nạp Lan Lâm Đào cảm thấy có người đánh mặt của hắn!
Lửa giận đang tràn đầy lại nghe được thị vệ run run rẩy rẩy nói là bị một thiếu niên không nhận ra là người nào hết đánh, không biết?
Vẻ mặt của Nạp Lan Lâm Đào âm trầm phun ra mấy chữ: “Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Ở.... Ở Dẫn Nguyệt các!"
Một thị vệ trong đó đi chậm một chút, đúng lúc nghe được bọn hắn nói muốn đi Dẫn Nguyệt các không say không về: "Chỉ là..."
Thị vệ còn chưa nói hết, Nạp Lan Lâm Đào đã nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài đại môn, hắn ngược lại muốn đến nhanh xem ai dám khi dễ giương oai trước cửa Nạp Lan phủ hắn!
Nạp Lan Lâm Hải đau đầu vuốt mi tâm, nói với thị vệ kia: "Ngươi vừa còn muốn nói điều gì?"
Thị vệ vẻ mặt khổ bức nói: "Chỉ là cùng thiếu niên kia đồng hành chính là Phong hội trưởng của Công Hội Đan Dược."
"Cái gì?" Nạp Lan Lâm Hải sợ hãi kêu nhảy dựng lên từ trên ghế, động đến vết thương ở chân, đau đến nhe răng nhếch miệng thực sự không nên trì hoãn mảy may, "Mẹ nó, mau mang theo Nạp Lan Tinh cùng lão tử lập tức đi Dẫn Nguyệt các!"
Ai cũng có thể được tội, cho dù là Hoàng thất cũng muốn kính bọn hắn Nạp Lan gia ba phần.
Nhưng chỉ có Công Hội Đan Dược là không thể đắc tội, nói giỡn à, chính là đương kim bệ hạ thấy Phong hội trưởng cũng muốn cúi đầu vấn an, huống chi là bọn hắn!
Trong lúc Nạp Lan gia gà bay chó chạy, thì trong Dẫn Nguyệt các, hai người Nạp Lan Yên và Phong Trường Phong đang ngồi ở trong sương phòng uống rượu, rất tiêu sái.
Phong Trường Phong nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cười tủm tỉm nói: "Nha đầu, ngươi nói Nạp Lan gia phải bao lâu mới tìm đến?"
"Một khắc?" Nạp Lan Yên duỗi ra một ngón tay quơ quơ, "Nhưng mà cũng không thể xác định, nếu Nạp Lan Lâm Đào ở đó, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n khả năng còn dùng không đến một khắc. Nếu là hắn không có ở đó, đoán chừng ta được uống được đến xế chiều?"
"Quỷ tinh linh." Phong Trường Phong cười mắng một câu, "Làm sao ngươi lại tính toán chuẩn như vậy?"
Nạp Lan Yên uống ly rượu, cười nhạt không nói.
Trên thực tế nàng xác thực nghĩ tới hôm nay Nạp Lan gia sẽ đến Công Hội Đan Dược mua đan dược, cho nên tối hôm qua mới gấp rút luyện chế ra Thất phẩm đan dược như vậy, chẳng qua là nàng không nghĩ tới trùng hợp người đến lại là Nạp Lan Tinh, càng không có nghĩ tới lá gan của Nạp Lan Tinh ở Công Hội Đan Dược cũng lớn như vậy.
Chỉ có thể nói, nàng nghĩ tới một ít tình cảnh, nhưng không nghĩ tới sự tình phát triển so hắn tưởng tượng càng thuận lợi hơn.
"Ôi! Đã đến."
Phong Trường Phong thoáng nhìn một đạo bóng dáng tràn đầy sát khí ở dưới lầu, hai mắt sáng lên, chậc chậc nói, "Mới không đến nửa khắc đồng hồ, tới thật đúng là nhanh."
Khóe miệng Nạp Lan Yên khẽ co rút, tính tình của Phong hội trưởng tuyệt đối là e sợ thiên hạ không đủ loạn, không đợi nàng mở miệng, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n cửa sương phòng đột nhiên bị một cước đại lực đá văng: "Kẻ nào tìm cái chết dám đánh nữ nhi của Nạp Lan Lâm Đào ta!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]