Bệnh của người, con đến chữa; Nạp Lan gia, con đến bảo hộ.
Trong đầu quanh quẩn vài chữ này, Nạp Lan Phụng Thiên dần thu lại vẻ mặt, hai mắt nhìn thẳng con ngươi đen trong trẻo của Nạp Lan Yên, chậm rãi vuốt ve không gian giới chỉ trong tay, trầm giọng nói: “Yên nhi, con cũng biết rõ thế cục hiện tại của Nạp Lan gia?”
“Không biết.”
Nạp Lan Yên trả lời rõ ràng, làm Nạp Lan Phụng Thiên dở khóc dở cười, lão gia tử đặt không gian giới chỉ lên mặt bàn: “Tam đại gia tộc Liệt Diễm quốc, Cung thị gia tộc gia thế hung hậu, lão thái thái Cung gia một thân một mình đưa gia tộc vào một trong ba đại gia tộc đứng đầu, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n có quan hệ thông gia với Hoàng thất. Bách Lý gia tộc có nội tình ngàn năm, thành lập trước cả đế quốc, Bách Lý gia tộc chính là một trong những gia tộc cường đại nhất vương quốc này.”
Lão gia tử cúi đầu trầm giọng nói, giữa mi tâm áy náy cùng mệt mỏi: “Tổ gia gia của con theo Tiên đế xông pha chiến trường liều mạng mà lập nên Nạp Lan gia, từ sau khi tổ gia gia con qua đời, thế cục không bằng trước, bên ngoài có ám địch (kẻ địch ngầm) trước kia, trong lại có nội đấu, trong triều đình có khối người mong Nạp Lan gia ta sụp đổ.”
Nạp Lan gia tộc cũng không phải là thế gia như Cung gia, lại càng không có nội tình hùng hậu như gia tộc ngàn năm. Tuy nói từng đứng đầu ở trong triều đình, dưới một người trên vạn người, nhưng từ sau khi nhi tử nhi tức (con trai con dâu) của Nạp Lan Phụng Thiên song song bỏ mình ở sa trường, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n làm cho tình cảnh như miếng băng mỏng của Nạp Lan gia sau khi lão tổ qua đời trở nên khó khăn.”
Nạp Lan Phụng Thiên nhìn Nạp Lan Yên, nhẹ nhàng vỗ tay nàng: “Yên nhi, chuyện tình gia tộc con không cần lo lắng, hiện tại, bộ xương già này của gia gia cũng không phải ai muốn gặm là có thể gặm!”
Nàng không quan tâm Nạp Lan gia sống hay chết, thậm chí trong đó còn có mấy người nàng muốn tự tay giết chết.
“Yên nhi!” Giọng nói của Nạp Lan Phụng Thiên bỗng cao lên: “Ta nói con không cần phải quản.”
Nạp Lan Yên trầm mặc, ánh mắt thâm trầm nhìn lão gia tử, vẫn không nhúc nhích.
Lão gia tử rống xong liền hối hận, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nhắm mắt mệt mỏi khoát tay áo: “Lão già ta thật vất vả mới đưa con ra khỏi nơi này, con còn quay về làm gì?”
“Nhị thúc, Nạp Lan Lâm Hải.”
“Nhị thẩm, Hoàng Nguyệt Dung.”
“Tam thúc, Nạp Lan Lâm Đào.”
“Tứ đường tỷ, Nạp Lan Tinh.”
Theo mỗi cái tên Nạp Lan Yên nói ra, vẻ mặt lão gia tử càng khó coi thêm một phần, cuối cùng chua xót nhẹ nhàng lắc đầu: “Yên nhi….”
“Quả nhiên đều ở trong đó.” Nạp Lan Yên hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, hổ dữ còn không ăn thịt con, lại xuống tay với chính phụ thân mình, thật sự là không bằng cả súc sinh!
Người nhà, tình thân, quan hệ huyết thống.
Những thứ khốn khiếp đó tồn tại quả là sỉ nhục mấy chữ này!
Nạp Lan Yên bỗng nhiên mở ra đôi mắt lạnh như băng: “Gia gia, nếu con nói con muốn Nạp Lan gia, người cho sao?”
Nạp Lan Phụng Thiên há to miệng, muốn nói một câu như thường ngày, chỉ cần tôn nữ (cháu gải) muốn, gia gia liền cho!
Nhưng nay, ông lấy cái gì cho?
Nạp Lan gia tộc nay đã hoàn toàn bị lão Nhị và lão Tam khống chế trong tay, ông lấy cái gì cho tôn nữ đây?
Khóe miệng Nạp Lan Yên gợi lên một độ cong lạnh như băng: "Gia gia, con sẽ để Nạp Lan gia tộc cho bọn hắn không còn một đồng bạc!”
Khí thế quanh thân vừa phát ra, uy áp Linh sĩ mãnh mẽ mà đến, lão gia tử lập tức trợn to mắt há hốc mồm nhìn: “Linh…. Linh sĩ?”
“Đơn đả độc đấu, có thể đánh một trận với Linh sư.”
Giữa lông mày Nạp Lan Yên hiện lên một vòng tự tin và ngạo khí, ánh mắt vừa chuyển, dừng ở trên người Hỏa Ly và Liêu ca, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n nhếch môi cười: “Gia gia, đây là Hỏa Ly, đây là Liêu ca, hai Thánh thú.”
Ánh mắt lại chuyển, dừng ở trên người đại hắc ngưu đang nằm sấp một chỗ: “Hắc Vương Ngưu, trung cấp Huyền Linh thú.”
Dưới biểu tình như muốn mù mắt của lão gia tử, Nạp Lan Yên vỗ đầu Tiểu Bảo trên cổ tay: “Đây là Tiểu Bảo, cũng là Thánh thú. Đến, chào hỏi gia gia ta.”
Tiểu Bảo mở to đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng lão gia tử, giọng nói lại mềm mại nhu hòa: “Gia gia tốt, ta là Tiểu Bảo.”
Trái tim lão gia tử ‘thình thịch’ nhảy loạn.
Rất khó chịu vì bị nói thành Thánh thú, Hỏa Ly lập tức nhảy xuống khỏi cửa sổ, tức giận nhìn Nạp Lan Yên, hừ lạnh nói: “Hừ, ta miễn cưỡng chào hỏi ngươi.”
Trái tim lão gia tử ‘bang bang’ rạo rực.
Liêu ca đại nhân thì lại vô cùng hưng phấn vội vỗ cánh bay đến đỗ trên đỉnh đầu Nạp Lan Yên, mở miệng nhộn nhạo: “Ai ôi, gia gia ngươi nên để cho tiểu Yên của Liêu ca đại nhân chữa bệnh cho ngươi! Xem thường tiểu Yên của ta là không được đâu nha!”
Tiểu Bảo và Hỏa Ly đồng thời khinh bỉ liếc mắt nhìn Liêu ca, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n con chim ngu xuẩn, nhà ngươi cái rắm ấy!
Mà đại hắc ngưu đứng lên từ dưới đất còn chưa nói được, ủy ủy khuất khuất ‘rống’ một tiếng với lão gia tử.
Trái tim lão gia tử ‘bang bang bang’ nhảy ba cái.
Nạp Lan Yên lấy ra một viên đan dược màu sắc óng ánh từ trong không gian giới chỉ, đưa viên Cố Nguyên đan cuối cùng cho lão gia tử: “Sư tôn dạy con luyện đan và y thuật. Đây là Cố Nguyên đan con luyện chế.”
Nạp Lan Phụng Thiên chết lặng, đưa tay tiếp nhận Cố Nguyên đan, lão gia tử lập tức nhảy dựng khỏi ghế: “Tam…. Tam phẩm linh đan?”
Nạp Lan Yên nghiêng đầu, tam phẩm? Thì ra đan dược còn có phẩm chất.
Lão gia tử giống như đứa bé che chở viên đan được kia như bảo bối, trên mặt không hề thấy chút mệt mỏi nào nữa, lại giống như vừa đánh máu gà: “Yên nhi, cái này là con luyện chế ra?”
Nạp Lan Yên nhìn hai mắt phát sang của lão gia tử, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n ho nhẹ một tiếng yên lặng nhìn trần nhà: “Ừ.”
“Tốt.” Lão gia tử vứt hết mệt mỏi, sắc mặt hồng nhuận sáng bóng, vỗ một cái thật mạnh lên vai nàng: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Liên tục vài từ ‘tốt’, không ngờ lão gia tử đỏ mắt, tuy rằng vừa mới bị kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng) dọa đến tim sắp ngừng đập, nhưng ông đã sớm nản lòng thoái chí lại thấy được hi vọng trên người tôn nữ mình yêu quý nhất, hi vọng của Nạp Lan gia!
“Tiểu Yên, bộ xương già này của gia gia liền giao cho con chữa.”
Lão gia tử vuốt tóc Nạp Lan Yên, không đợi nàng trả lời liền nói tiếp: “Về phần mấy nghịch tử (đứa con bất hiếu) kia, tạm thời giao cho con luyện tay chân một chút.”
Linh sĩ 16 tuổi đại biểu cái gì? Nạp Lan Phụng Thiên rất rõ ràng.
Nay ông thấy được hi vọng trên người tôn nữ, thì ông quyết không thể chết đi, ông muốn chữa khỏi bệnh, muốn tấn thăng lên Tiên Thiên, muốn mở ra một bầu trời ở Liệt Diễm cho tôn nữ mình!
Mặc dù bệnh của lão gia tử có chút nguy kịch, nhưng thân là một Đại Linh sư đỉnh phong, thực lực và khí thế cũng không hề suy giảm, nhướng mày nói rõ ràng: “Loại người như lão Nhị và lão Tam, nếu cứng đối cứng, tiểu Yên sẽ bị thua thiệt.”
Nạp Lan Yên có chút khiếp sợ nhìn lão gia tử đột nhiên biến đổi thần thái và khí thế, Di3n~đ@n/l3.quý.d0n cười ý vị thâm trường nói với lão gia tử: “Gia gia, nghe nói Nhị thúc ở Linh sư đỉnh phong đã mấy năm? Nghe nói năm nay Nhị thẩm mệnh phạm Thái Tuế? Nghe nói Tam thúc đang liều mạng tìm kiếm Huyền Linh thú và Ma Tinh thảo vì nhi tử (con trai)?”
Lão gia tử nhướng mày: “Sau đó?”
Vẻ mặt Nạp Lan Yên vô cùng đắc ý nói: “Sơn nhân tự có diệu kế.”
Không giết hết nhà hắn, thì nàng không phải là Huyết Hồ Nạp Lan Yên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]