Nạp Lan Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc, nụ cười trên mặt nháy mắt trở nên rực rỡ như ánh mặt trời, mắt lóe ra tia sáng, quay đầu về phía Lãnh Thiếu Diệp vui vẻ vẫy tay: “Ôi! Tam gia!”
“Ô ô ôi! Ngươi trả lại cho gia ôi cái rắm!” Lãnh Thiếu Diệp nhìn người nào đó trưng ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn vô tội, giận cũng không thể đánh, một giây sau liền hóa thân thành rồng lửa: “Vài ngày ta không thấy nhân huynh đã bị thương thành như vậy rồi! Hồ Ly ngu ngốc, ngươi đây là càng sống càng thụt lùi phải không?”
Tam gia mắng, nhưng tay lại dịu dàng ôm người nào đó vào trong ngực, nhìn vết thương ghê người trên lưng Hồ Ly ngu ngốc kia, dường như có một cây đao đang cứa vào trái tim của hắn.
Nạp Lan Yên nhẹ nhàng cầm tay Tam gia, nơi này nóng như vậy, tay Tam gia lại lạnh như băng không có chút độ ấm, nhìn vào mắt hắn, khóe môi mỉm cười: “Không phải ngươi đã đến đây rồi sao?”
Ngươi đã đến, thì tốt rồi.
Lãnh Thiếu Diệp nhìn Hồ Ly ngu ngốc không chút nào che giấu vui sướng, làm sao còn có thể tức giận, làm sao còn có thể mắng, chỉ còn lại sợ hãi và đau lòng.
Bởi vì Nạp Lan Yên nằm nghiêng trên người Lãnh Thiếu Diệp, nên quay đầu nhìn thấy được hắn, ngón tay nhẹ gãi lòng bàn tay của hắn, nhướng mày, giống như tên vô lại: “Tam gia, xa cách lâu ngày mới gặp lại, còn không mau đến hôn một cái?”
Lãnh Thiếu Diệp giận quá hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-de-cuong-the/2977625/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.