Ánh mắt theo Truy Vân thu hồi từ chỗ đó. Nam tử nhắm mắt, đem chén trà đặt lên chóp mũi híthà, sau đó mở mắt ra, nhìn những cánh hoa lẻ tẻ trôi nổi trên mặt nước, cuối đầu hớp một ngụm,“Trà ngon.”
Cửa vào mát lạnh, răng môi lưu lại hương thơm, hương hoa mơ hồ, làm cho tinh thần thoải mái.
”Haha.” Mộ Vân Yên tươi cười, sắc mặt lại có chút tái nhợt, ngay cả tiếng nóiđều có chút yếu ớt. Nàng không nói tiếp, nhìn về phía nam tử,“Khôngbiết công tử...”
”Độc Cô Hàn.”
”Ân.”
”Tên.” Độc Cô Hàn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Mộ Vân Yên:“Ngươi?”
”Vân Yên.”Mộ Vân Yên lông mi thu vào, cũng nói ra tên của mình.
”Không biết Độc Cô công tử đến đây là có chuyện gì?”
”Đi ngang qua mà thôi.” Đôi mắt Độc Cô Hàn nhẹ giơ lên, không buông thanhất nhất động của Mộ Vân Yên, nghe thấy trong giọng nói nàng suy yếuvô lực,Độc Cô Hàn giữa lông mày cau lại:“Vốn là vô sự.”
”Nếu là như vậy, Độc Cô công tử còn cách...”
”Tiểu thư!”
Lục Y đẩy cửa ra, ôm rổ nhỏ từ bên ngoài tiến đến, liền thấy Mộ Vân yênngồi trên bàn đá trước sân, mà đối diện nàng còn có hai nam nhân.
Thiên a!
Lục Y giật mình, nàng chỉ đi ra ngồi chốc lát, tại sao khi trở về liền thành như vậy...
”Trở lại?” Mộ Vân Yên cười cười mở miệng, nhưng đáy mắt tràn đầy sự không tự nhiên, giọng nói càng trở nên nhu nhược:“Sao hôm nay lại về nhanh nhưvậy?”
”Tiểu thư, ngài quên đáp ứng Lục Y.”
Nghe thấy thanh âm của Mộ Vân Yên, Lục Y liền lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-de-ba-sung-di-nang-phi/1511889/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.