Chương trước
Chương sau
Ánh mắt theo Truy Vân thu hồi từ chỗ đó. Nam tử nhắm mắt, đem chén trà đặt lên chóp mũi híthà, sau đó mở mắt ra, nhìn những cánh hoa lẻ tẻ trôi nổi trên mặt nước, cuối đầu hớp một ngụm,“Trà ngon.”
Cửa vào mát lạnh, răng môi lưu lại hương thơm, hương hoa mơ hồ, làm cho tinh thần thoải mái.
”Haha.” Mộ Vân Yên tươi cười, sắc mặt lại có chút tái nhợt, ngay cả tiếng nóiđều có chút yếu ớt. Nàng không nói tiếp, nhìn về phía nam tử,“Khôngbiết công tử...”
”Độc Cô Hàn.”
”Ân.”
”Tên.” Độc Cô Hàn đặt chén trà trong tay xuống, nhìn về phía Mộ Vân Yên:“Ngươi?”
”Vân Yên.”Mộ Vân Yên lông mi thu vào, cũng nói ra tên của mình.
”Không biết Độc Cô công tử đến đây là có chuyện gì?”
”Đi ngang qua mà thôi.” Đôi mắt Độc Cô Hàn nhẹ giơ lên, không buông thanhất nhất động của Mộ Vân Yên, nghe thấy trong giọng nói nàng suy yếuvô lực,Độc Cô Hàn giữa lông mày cau lại:“Vốn là vô sự.”
”Nếu là như vậy, Độc Cô công tử còn cách...”
”Tiểu thư!”
Lục Y đẩy cửa ra, ôm rổ nhỏ từ bên ngoài tiến đến, liền thấy Mộ Vân yênngồi trên bàn đá trước sân, mà đối diện nàng còn có hai nam nhân.
Thiên a!
Lục Y giật mình, nàng chỉ đi ra ngồi chốc lát, tại sao khi trở về liền thành như vậy...
”Trở lại?” Mộ Vân Yên cười cười mở miệng, nhưng đáy mắt tràn đầy sự không tự nhiên, giọng nói càng trở nên nhu nhược:“Sao hôm nay lại về nhanh nhưvậy?”
”Tiểu thư, ngài quên đáp ứng Lục Y.”
Nghe thấy thanh âm của Mộ Vân Yên, Lục Y liền lập tức bình thường trở lại, đem rổ nhỏđể xuống, bước đến trước mặt Mộ vân Yên, kéo nàng đi vào nhà:“ Thân thểtiểu thư còn chưa tốt, cần phải hảo hảo nghĩ ngơi, với lại bên ngoàiđang lạnh, vạn nhất bệnh lại trở nên nặng thì làm sao bây giờ? May mắnhôm nay trở về sớm, không thì làm sao biết tiểu thư đem lời nói của Lục Y như gió thoảng bên tai.”
”Lục Y, ta sai rồi...” Mộ Vân Yên bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nàng làm sao biết hôm nay trùng hợp bị Lục Y bắtgặp, nếu biết được vô luận như thế nào cũng không xảy ra.
”Khả là bọn họ...”Mộ Vân Yên chỉ chỉ hai người Độc Cô Hàn đang ngồi đối diện,có chút chần chừ mở miệng:“Chúng ta cứ như vậy bỏ lại hai người bọn họkhông tốt đâu?”
Lục Y nghe vậy, bước chân dừng lại một chút, như không dừng lại đưa Mộ Vân Yên trở về phòng, sau đó quay ra ngoài,hướng đến chiếc bàn đá hai người ngồi đi tới, thần sắc cũng càng ngàycàng lạnh.
Hai người nay không phải đến để cầu y sao?
Nếu không phải bọn họ, tiểu thư sẽ có bộ dạng suy yếu như bây giờ sao?
”Hai vị công tử tùy tiện tới quấy rầy, chắc là có chuyện gì quan trọng? Nếukhông có chuyện gì quan trọng mong hai vị công tử đi cho, tiểu thư cầnphải tịnh dưỡng, không thể bị người ngoài quấy rầy.”
Tuy nói quái y lão nhân làm cho Mộ Vân Yên cấp Độc Cô Hàn giải độc, nhưng Lục Y lạiđem mọi nguyên nhân đổ lên người Độc Cô Hàn, nếu như độc của hắn khôngquá khó giải, quái y lão nhân cũng không thể giải được thì làm sao tiểuthư phải bị di chứng chết tiệt kia chứ, cho dù tu dưỡng vài ngày, tiểu thư vẫn còn suy yếu vô lực.
Nói đi nói lại, đều do hai người trước mắt, nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía hai người càng bất thiện.
”Ngươi đây là thái độ gì?” Nghe thấy trong lời nói của Lục Y tràn đầy sự châmchọc, Truy Vân lập tức tức giận:“Chúng ta bất quá đi ngang qua mà thôi,bởi vì tò mò mới tiến vào ngồi, cô nương cần gì phải nói chuyện có gai,không khách khí như thế?”
”Đi ngang qua?” Lục Y khinh thường cười một tiếng,“Nếu là đi ngang qua, vậy tại sao các ngươi lại tiến vàongồi một lát? Với lại thân thể tiểu thư không tốt, quái y lão nhân hẳnlà phải nói các ngươi không được đến quấy rầy a? Hai vị nên sớm quay trở về đi, không thì Lục Y có khả năng sẽ nói khó nghe hơn nữa.”
”Đêm hôm đó là nàng?”Độc Cô Hàn đem trà trong chén một hơi uống sạch, vuốtvuốt cái li, làm như lơ đãng mở miệng, chỉ là đôi mắt thẳng tắp nhìn vềphía Lục Y.
Độc Cô Hàn ánh mắt sắc bén, Lục Y lúc nãy còn hunghăng vênh váo, lúc này trong nội tâm có vài phần khiếp sợ bất quá nànggiả bộ trấn định, nàng cũng không thể làm cho hai người này tiếp tục ởlại quấy rầy tiểu thư.
”Lục Y không hiểu công tử đang nói gì, kính xin công tử trở về đi.”
”Ngươi..”Truy Vân còn muốn mở miệng phản bác, mà Độc Cô Hàn đã để cái ly xuống đứng lên.
”Truy Vân, đi thôi!”
Hắn vốn cũng chỉ là suy đoán, bất quá trước mắt thần sắc của tỳ nữ này hắn đã có thể xác định.
Đã như vậy, chuyện kia cũng không sao.
Gặp chủ tử mình rời đi, Truy Vân trừng Lục Y một cái, rồi vội vã đuổi theo sau.
Mà Lục Y vỗ vỗ ngực một cái, thần sắc có chút ngưng trọng, người này chỉ sợ lai lịch không nhỏ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.