Chương trước
Chương sau
“Tiểu thư, ngài lại đi cứu người?”
Lục Y canh chừng trước của phòng của Mộ Vân Yên, trông thấy Mộ Vân yên sắcmặt tái nhợt đi lảo đảo, nhanh chóng chạy tới đỡ Mộ Vân Yên,vừa đi vừaoán hận nói.
”Tiểu thư thường nói với Lục Y muốn tự chiếu cố mình thật tốt, mọ việc không thể quá cậy mạnh, Lục Y vẫn còn nhớ, ngược lạitiểu thư, cả ngày vì những việc như vậy làm cho mình luôn bận rộn, mộtchút cũng không lo lắng cho thân thể của mình.”
”Tiểu thư cũngbiết mình có thể chất đặc thù, mỗi lần cứu người xong đều...”Hít mũimột cái, Lục Y thanh âm nghẹn ngào:“Lục Y không cầu tiểu thư cái gì, chỉ cầu tiểu thư đối với mình tốt một chút, nếu tiểu thư có chuyện gì, Lục Y nên làm gì bây giờ?”
Nhiều năm như vậy, hai người vẫn luôn nương tựa lẫn nhau, làm sao nàng có thể yên tâm được.
”Lục Y ngốc.”Mộ Vân Yên nắm lấy tay của nàng,khuôn mặt tái nhợt thoáng quanét vui vẻ,ôn nhu an ủi:“Ta biết rõ, sau này sẽ không.”
Lục Y sợnàng gặp chuyện không may,lo lắng nàng, nàng như thế nào không hiểu?Nhiều năm chung sống, ngoài mặt chủ tớ nhưng quan hệ lại giống như tỉmuội. Bộ dáng Lục Y như vậy chắc lại đứng chờ nàng ở ngoài cả đêm, trong lòng chua xót.
”Tiểu thư lần nào nói cũng như vậy nhưng kếtquả không phải vẫn luôn như vậy sao,nhưng Lục Y muốn tin tưởng tiểu thư thêm một lần nữa, chắc chắn lần này tiểu thư sẽ làm được.”
Lục Y đưa tay lau lung tung nước mắt trên mặt, có chút tức giận nói:“Nếu tiểu thư lại giống như lần này, không nói tiếng nào liền đáp ứng lão tiênsinh giải độc,làm bị thương chính mình, sau này Lục Y sẽ không để ý đến tiểu thư nữa.”
”Biết rồi.”Mộ Vân Yên mặt mày cong cong,mỉm cườiđáp lại. Trong lòng cũng là một mảnh ấm áp,nha đầu Lục Y kia nói năngthì chua ngoa như tâm lại giống đậu hũ, rõ ràng quan tâm đến nàng, còncần phải cố ý nói hung dữ như vậy.
Nhưng, bất quá....
Mộ Vân Yên lông mi rũ xuống,này chắc cũng là một lần cuối cùng đi? Chuyện nơi đây, cũng đã đến lúc kết thúc.
--
”Chủ tử, ngài....đã đến giờ uống thuốc.”
Truy Vân nhìn nam tử sắc mặt lạnh lùng trước mắt mình,trước mặt làchủ tửnhà mình.Nhìn lại chén thuốc đen xì cơ hồ tản ra một mùi hương khó ngửinghe nói là do đích thân lão quái y nấu.Trên khuôn mặt đáng yêu hoàntoàn là vẻ than khóc.
A a a!Rõ ràng nói hay lắm là thay nhau đưathuốc,Truy Phong khốn kiếp này, mấy hôm trước đều là cùng nhau đi đưathuốc nhưng tự nhiên hôm nay lại chuồn trước?
Làm sao có thể đểmình hắn đi đối mặt với chủ tử mặt lạnh này chứ! Đặc biệt là hắn cònphải đem chén thuốc mà đến hắn còn muốn đổ đi nữa chứ!
Đổsạch!Hai chữ này hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, Quái Y lão nhân thực sựlà một người vô cùng đáng sợ, mấy ngày qua hắn thắm thiết cảm nhận được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.