Nghe nói, lãnh cung là nơi tập trung oan hồn của các hoàng phi bị vứt bỏ qua các triều đại đế vương.
Nhưng mà, ngày thứ hai sau khi dọn vào lãnh cung, mãi đến lúc canh hai sau ngọ, ta mới từ trong cuộc hẹn với Chu Công nhàn nhã tỉnh lại, dưới ánh mặt trời chói chang, tỉ mỉ nghiên cứu một vòng bộ mặt thật của nơi này, phát hiện thật ra lời đồn hoàn toàn vượt qua sự thật.
Tuy rằng không có lộng lẫy hào hoa, nhưng ít nhất thì bốn trần nhà đều cao ráo, so với căn nhà tranh thấp bé thuở nhỏ của ta thì đã tốt hơn rất nhiều rồi. Tuy rằng đồ đạc nơi đây có chút cũ kỹ, nhưng vẫn có cây cầm, chắc là hơn trăm năm trước đã có vô số ngón tay ngọc ngà tinh tế từng nhẹ vuốt nhẹ gẩy, Hàm Phong Tuyết ta đây cũng coi như là chiếm được chút hương mỹ nhân trăm năm đi. Tuy rằng cỏ khô từng đống, nhưng tổng thể so với mấy chậu hoa rực rỡ luôn cần một kẻ ngàn năm biếng nhác như ta chăm sóc thì đã tuyệt hơn rất nhiều. Tuy rằng, sẽ không còn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trịnh Vô Dạng nữa, những vẫn tốt chán so với việc ngày ngày phải nhìn thấy gương mặt đó đi cùng với tam thê lục thiếp.
Khụ, đừng giả trang tỏ vẻ nữa, làm bộ tự thương tiếc. Một câu thôi, Hàm Phong Tuyết, ngươi tự do rồi! Có thể làm nam nhân rồi, có thể để râu, có thể đi chân không, có thể để khỏa thân trên, có thể nằm dưới đất, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung/2347484/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.