Chương trước
Chương sau
“ Gia đình hạnh phúc đều tương tự .” _____ Lev Tolstoy.

“ Trịnh____ Võ____ Cương, Trịnh Võ Cương, cái tên nhiều tục khí, thật giống như một tên võ phu!” Ta trề môi báo oán.

“ Chỉ có tên tự của hòa thượng trong miếu mới không tục thôi!” Trịnh Vô Dạng hùng hồn đầy lý lẽ biện bạch, “Đường đường là Hoàng thái tử của Trịnh Thị giang sơn, một triều thiên tử mà tương lai vạn dân kính ngưỡng, đương nhiên phải đặt một cái tên uy võ hùng hồn rồi.”

Trước khi ta cuồng nộ phát ói lên, ta tỉ mỉ kiểm tra lại một lượt gương mặt nhỏ nhắn đang vỗ về trong ngực, có chút lo lắng nói:

“ Chỉ sợ Hoàng nhi trưởng thành rồi vẫn là một gương mặt oa oa, tên không phù hợp thực tế a!”

“ Vậy chúng ta liền cho nó một tiểu danh phù hợp thực tế đi!”

“ Gọi là gì đây?” Ta nghiêng đầu suy nghĩ.

“ Ha ha!” Vô Dạng đột nhiên cười lớn, “Cứ gọi nó____ Oa Oa đi.”

Lúc này, gương mặt nhỏ “mắt như ngủ, lòng hiểu rõ” đó đột nhiên mở miệng ra “oa oa” khóc lớn, ta và Vô Dạng tay chân luống cuống, ta rờ rờ cái mông của oa oa, khô ráo mà, vậy nghĩ tất là muốn bú sữa rồi.

“ Lý ma ma! Lý ma ma!” Ta và Vô Dạng cùng kêu to.

.

Bú sữa….. bú sữa…. chắc là cái miệng của oa oa đang ẩm ướt đây, lồng ngực của bà vú cũng ẩm ướt, tại sao ta cũng cảm thấy ẩm ướt, còn có bị người cắn đau đớn?

“ Oa!” Ta từ trong mộng tỉnh lại, vừa mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt nhỏ đang nhắm chặt, thì ra là oa oa ngủ bên trái ta đại khái là đang nằm mơ được bú sữa, cái miệng nhỏ “chút chút” hút đầu nhũ của ta.

“ Ai!” Đau lòng than một tiếng, sáu năm rồi, đầu tóc cũng đã mọc đầy rồi, răng sữa cũng đã mọc gần đủ rồi, đáng tiếc lại không có được ký ức mẫu thân tự tay đúc sữa, ai bảo ta là thân nam nhi? Bỏ đi, tùy ý nó vậy! Ai bảo ta là mẫu hậu thân yêu của nó a!

Lại nhìn nhìn ta tên đang nằm bên phải, cũng đáng thương, oa oa ngày ngày nháo đồi ngủ chung với chúng ta, khiến cho Vô Dạng bị nghẹn dục quá lâu, ngay cả khi ngủ cũng muốn động tay động chân trên người ta. Ai, bỏ đi, ai bảo ta là Hoàng hậu mỹ lệ nhất dịu dàng nhất thân thiết nhất của hắn a!

Còn cái thứ đang ở trên đầu ta, đã ăn đến đầu cũng muốn phát phì ra là con Công Tôn Tiểu Bạch, lại quên mất cấm lệnh của ta, dám ngủ trên giường của ta. Ai, cũng bỏ đi, ai bảo ta không quên “Cám bã chi miêu”* chứ, khiến nó quen với việc đánh mất thói quen hành động và nghỉ ngơi của mèo làm chi!

(*Câu nói gốc là “cám bã chi thê”: có nghĩa là người vợ trong khoảng thời gian khổ cực gian khổ đã cùng mình sẻ chia tất cả. Ý ở đây là: Con mèo cùng em thụ trải qua khoảng thời gian gian khổ trong lãnh cung nên ẻm cưng chiều nó.)

Thế là, hai đại nam nhân, một tiểu oa nhi, một con mèo, hạnh phúc hài hòa cùng chung hưởng trên chiếc giường to lớn, ngủ ngủ ngủ…… Cho đến____

Trong não ta linh quanh chợt hiện, ta thét lên thật to:

“ A! Ta quên hôm nay phải cùng Nam Quý Phi đi thưởng tân hà!”

“ Không____ cho____đi!” Bên tai lập tức truyền đến tiếng gầm phẫn nộ của Trịnh Vô Dạng, “Ngươi không phát hiện mỗi lần hắn nhìn ngươi ánh mắt đều rất không đúng sao? !”

“ Mẫu____ hậu.” Oa Oa cũng tỉnh rồi, nhu nhu hai mắt, không nói hai lời, liền dùng cái miệng còn hôi hơn cả phụ hoàng của nó mà hôn lên mặt ta, “Cho người nụ hôn chào buổi sáng____ ta còn muốn người dẫn ta đến mật đạo của lãnh cung để chơi.”

Tiểu Bạch cũng “phúc chí tâm linh”, nhớ đến cấm lệnh của ta, hoảng loạn vội vàng nhảy xuống giường, cái đuôi lông xù xù không chút kiêng nể mà lướt ngang qua mặt ta, lại chạm ngay đúng vào cái mũi mẫn cảm của ta.

“ Ách xì!”

“ Ách xì! !”

“ Ách xì! ! !”

Thế là, gia đình hạnh phúc cũng bắt đầu có những điều đủ màu đủ sắc không may…….

.

.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.