“Thật khó có dịp được thái tử điên hạ nói cảm ơn .” Long Y Hoàngcười cười nói: “ Nếu như hắn chết, ngươi có lẽ sẽ điên lên mất , mà talại không muốn chăm sóc cái người điên cả đời, cho nên ta mới cứu hắn,ngươi không cần cảm kích.”Phượng trữ lan nhìn sang chỗ khác, dè dặt ôm lưng Khuynh Nhan, giống như đang che chở cho trân châu bảo ngọc vậy, từ từ mang hắn rời đi.Nhìn bọn họ rời đi, Long y hoàng mới quay trở về phòng, nhưng làLang Ly Uyên nãy giờ vẫn không thấy bóng dáng, mặc cho nàng đã tìm kiếmkhắp mọi nơi , Lang ly uyên đó phảng phất như gió đến rồi đi không thấytăm hơi.Long Y Hoàng đã hỏi Xích Nhiễm cùng Tử tuyển, các nàng đều lắcđầu , nói bản thân cũng không biết, vì chuyện này đã khiến Long Y Hoàngbuồn bực cả một ngày.Hình như ngạn chỉ đinh lan kia không hiểu có lực hấp dẫn đến đâu,hết nhóm người này đến nhóm người khác, trong hai ngày sau khi Lang LyUyên mất tích ,hoàng hậu tự dưng tới thăm , theo sau nàng là cả một hàng dài thuộc hạ , ở giữa là một cỗ kiệu màu vàng hoa lệ , một đoàn ngạnchỉ đinh lan đều ở đây oanh oanh liệt liệt, mí mắt Long y hoàng trướckhi biết tin thì liên tục nháy , sáng sớm ngồi đã thấy bất an, khônghiểu sao lại cảm thấy phiền lòng.Rồi điều gì đến cũng phải đến, ngay khi vừa biết tin,Long Y Hoàngliền chạy tới cửa nghênh đón Hoàng hậu nương nương, nhìn hàng dài thủ hạ trước mắt, cỗ kiệu màu vàng , dây màu vàng, một cung nữ ngàn vẹn taonhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383199/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.