Chương trước
Chương sau
Thái y mở lọ bình sứ,liếc mắt nhận rachất lỏng ấm áp bên trong,hắn cả kinh,không hiểu nhìn Long Y Hoàng :“Thái tử phi, đây là…”Long y hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng lấy tay chỉ vào đôi môi không còn dấu vết khoa chân múa tay ra ám hiệu im lặng, nói : « Thái y, đừng nhiều lời, cứ yên tâm làm đi,không quá nửa canhgiờ, độc trong người Duệ vương sẽ được giải… Bất quá hi vọng các ngươicó thể giữ bí mật, đừng nói cho hắn dược này là của ta, hãy nói do mộtcao nhân tướng tặng. »Hoàng thượng ở một bên, sau khi nghe xong,khó hiểu hỏi : “Y hoàng, vì sao?”“Phụ hoàng, người cũng phải giữ bí mật, tại sao ! Bởi vì nha… Trân đấu trong rừng hôm nay, Duệ vương của chúngta thua rất thảm, nếu là hắn tỉnh lại sau khi biết là ta cứu hắn, phỏngđoán sẽ thật mất mặt. » Tay ngọc Long Y Hoàng che môi cười trộm, khôngcó ai thấy được,nụ cười đó,chỉ là bất đắc dĩ mà cười.“Ha ha… Trẫm hiểu , khó được Y hoàng để bụng như thế, trẫm nhất định sẽ làm vậy…” Hoàng thượng cười to đi ra,theo sau phân phó nói: “Như vậy thái y, nhanh đưa giải dược cho Duệvương đi.”Thái y lĩnh mệnh, nâng người Phượng Ly Uyên lên,mang bình sứ để lên môi hắn, cẩn thận rót hết.Uống thuốc, nhất là với người đang hônmê,nước thuốc tràn sang hai bên cũng không thể tránh được,chỉ chốclát,từ khóe môi Phượng Ly Uyên có vết máu tràn ra,Long Y Hoàng vội vànggọi hoàng đế trước mặt, cười nói : « Phụ hoàng,hôm nay Y Hoàng đã thuhoạch không ít , không biết phụ hoàng có hay không nhìn gia được con mồi nào của Y Hoàng. » Có vẻ Long y hoàng hết sức muốn chedấu, chính là ánh mắt lợi hại của hoàng đế đã theo dõi dấu vết bắt mắtđó, rõ ràng, vui vẻ trong mắt hắn ngầm hạ đi,Long Y Hoàng cúi đầu, cắnmôi cười khổ.Một lát sau, hắc tuyến kỳ dị trên cánhtay Phượng ly uyên dần biến mất, thái y lại bắt mạch, vui mừng nói:“Quả thật là kỳ dược! Hôm nay độc trong cơ thể Duệ vương đang nhanhchóng được hóa giải!”Hoàng đế lần này đây không cười, chỉ là có chút yên tâm, sau đó thuận thế mang cổ tay Long Y Hoàng đang giấu ởphía sau ra,thấy dấu vết trên tấm vải trắng,còn có lộ ra vài vết máu,thở dài nói : « Tội gì, Y Hoàng,ngươi vốn đang bị thương,lần này…khôngphải tự nhiên sao ! »Long y hoàng vốn muốn rút về tay, nhưng là khí lực của hoàng đế bất đắc dĩ so sánh với nàng lớn hơn nhiều,hơnnữa lại là bậc trưởng bối,bất khả vô lễ,nàng cũng chỉ là một tiereur nữngây ngốc,ý đồ che dấu : «Hắc hắc… Phụ hoàng, vậy là có ý gì? Chỉ cần là có thể cứu người, đơn giản là một vết thương nhỏ thôi… Này đối Y hoàngmà nói, chỉ là vết thương vô nghĩa! Phụ hoàng không cần lưu tâm, ngượclại Y hoàng không có ý tứ.”“Ai… Ngươi thật sự là, khiến trẫm cũngkhông thể nói gì hơn! Bất quá, trẫm hiểu tâm ý của ngươi, không nói làđược…” Hoàng thượng lắc đầu nói.“Cám ơn phụ hoàng! Như vậy…” Long yhoàng quay đầu đi, thấy người trên giường có dấu hiệu tỉnh lại,vội vàngnói : « Y Hoàng cũng nên trở về rồi,nếu như có thể…Phụ Hoàng tốt nhấtlà không nên nói cho ai biết Y Hoàng đã tới đây. »Vì vậy, khi thấy Phượng ly uyên chuẩn bị mở mắt, Long y hoàng lập tức chạy vội đi, trong nháy mắt không thấy hình bóng.Nàng chỉ là… Không muốn mất tự nhiên.Lúc cơm chiều, Long Y Hoàng cố tìnhkhông muốn ra ngoài,bảo với cung nữ nói với Hoàng Thượng là thân thểkhông khỏe,sau đó một mình ở trong phòng rửa sạch vết thương,đau đến nhe răng nhếch miệng.Mũi tên này…Thật là ngoan độc… trúng ngay chỗ hiểm nàngLong y hoàng cắn chặt răng đang muốn run lên của mình,cố gắng không rơi nước mắt.Một mình nàng chuẩn bị dược liệu băngbó có phần khó khăn, nàng cố gắng băng thêm một lớp vải nữa phủ lên,dùng hàm răng cố định lại tay phải, chuẩn bị mặc thêm áo khoác vào, vỗ vỗ ,cảm giác không còn dấu vết thương tích nữa mới yên tâm. Phía sau độtnhiên truyền đến tiếng xốc cửa, nàng có chút bực mình quay đi : « Không phải ta đã nói,không cần phải vào rồi sao…. Ách… Phụ Hoàng, ngài saolại rảnh rỗi mà tới đây vậy ? » Nhìn lại người phía sau, nàng lập tứcđứng lên hành lễ.“Thấy ngươi không tới dùng bữa tối,trẫm tới đây thăm ngươi. » Hoàng thượng ngồi xuống giường canh nàng,quan tâm hỏi : « Vết thương đã đỡ hơn chưa ? »“Đã để phụ hoàng lo lắng, Y Hoàng không sao… Ngược lại Duệ vương, huynh ấy hiện tại thế nào rồi ? » Long Y Hoàng hỏi ngược lại.« Ngươi hình như rất quan tâm hắn ?Thậm chí còn không quan tâm đến bản thân mình . » Hoàng đế cười cườinói, đánh trúng chỗ hiểm Long Y Hoàng.“Đó là điều đương nhiên, nếu độc củahuynh ấy không được hóa giải, sau này nhi thần sao có thể kéo hắn đi làm chữ in rời trên lệnh bài được, như vậy nhi thần không phải sẽ phải đimôt mình sao ? » Long Y Hoàng trả lời công phu che dấu cũng không tầmthường, trong nháy mắt chọn một cái lý do vô cùng đúng đắn để che dấucho sự lo lắng trong lòng.“Nó đã ổn rồi, hiện giờ đang ở bênngoài, ngươi quan tâm đến nó như vậy không bằng tự mình ra ngoài hỏinó ? » Hoàng đế thật sự là lão hồ ly già đời, không buông tha ai, bấtquá, Long Y Hoàng cũng đã có chuẩn bị sắn, lập tức tiếp lời.“Không phải lần đi săn này Y Hoàng đãthắng huynh ấy sao, nếu bây giờ gặp lại huynh ấy há chẳng phải không đểcho huynh ấy mặt mũi sao, cho nên không gặp sẽ tốt hơn. »“Ngươi a, luôn lo lắng cho người khắc, chỉ vì lấy đại cục làm trọng, luôn để bản thân chịu ủy khuất. »“Phụ hoàng đừng lo, nếu như một mình YHoàng có thể ổn định cục diện, như vậy hi sinh Y Hoàng cũng không sao,lần này có thể giúp được huynh ấy, ngươc lại khiến Y Hoàng thấy mình vẫn còn có giá trị » Long Y Hoàng cười nói.“Ngươi có thể nghĩ như vậy, phụ hoàngrất an tâm… Y hoàng, ngươi biết không?Vừa rồi, Ly Uyên cố ý tới tìmtrẫm, nói môt việc, mặc dù bây giờ chưa phải lúc công khai, nhưng cũngnên nói trước với ngươi, hy vọng ngươi không kinh ngạc. »“Phụ hoàng cứ nói.” Long y hoàng dè dặt nói.“Đứa bé ấy… Đột nhiên có ý nghĩ muốnthành thân, nhưng lại muốn cầu hôn nữ nhi huyền quốc… » Hoàng đế một mực nhìn sắc mặt Long Y Hoàng, hy vọng có thể nhìn ra cái gì.Long y hoàng ngụy trang rất tốt, mặc dù trong lòng giờ phút này mọi thứ đang sôi trào, nhưng vẻ mặt thì nhưkhông có gì xảy ra : « Vậy là chuyện tốt… chỉ cần là tâm nguyện của Duệ vương, huynh ấy vui vẻ là tốt rồi… »“Y hoàng, ngươi thật là một đứa con ngoan, khoan hồng độ lượng khiến trẫm cảm thấy tự ti mặc cảm. »Long y hoàng hơi nhếch miệng : « Phụ hoàng đang nói đùa Y Hoàng sao có thể lợi hại như thế. »“Mà cũng có một chuyện khác, mẹ ngươi… ở phía sau..cũng rất quan tâm tới ngươi..hiện giờ người nàng coi trọngnhất là ngươi. » Hoàng đế nghiêm túc nói : « Ly Uyên,đứa bé ấy,mấy năm nay ở bên ngoài không biết đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ, bây giờ lại phải vất vả trở về, không nên để nó « ngoài ý muốn » mà tiếp tụclang bạt khắp nơi.Trẫm còn có rất nhiều chuyện,không nên bận tâm thêmchuyện này nữa…hơn nữa…hậu cung từ trước tới nay đều do hoàng hậu quảnlý. » ”Y hoàng hiểu.” Long y hoàng gật đầu, quả thật, dù hoàng thượng không nói,nàng cũng sẽ làm.“Nếu cần..với thân phận của con bây giờ cũng có thể cầm quyền hậu cung. » Hoàng đế sắc mặt vẫn không đổi, lờinói ra vô cùng bình thường.Long y hoàng không khỏi cười một tiếng , hoàng thượng này cuối cùng là muốn bảo vệ người mình yêu thương, dù làcó hơi thủ đoạn ,cũng phải bảo vệ.. Vì thế có thể thấy được vị tríPhượng Ly Uyên trong lòng người, nàng nói : « Y Hoàng hiểu,phụ hoàngyên tâm. » ”Trẫm tin tưởng ngươi,ra cũng khôngbiết vì sao,vừa nhìn thấy ngươi, liền có cảm giác chuyện gì giao chongươi ta cũng rất yên tâm. » Hoàng đế vui vẻ nói.“Phụ hoàng cất nhắc Y hoàng .”“Không phải cất nhắc, mà là sự thật…Tốt, không nói những chuyện này nữa, thành quả đi săn lần này,trẫm nhìnthấy được, hai nhóm con mồi, đều cùng một thủ pháp, một mũi tên trúngyết hầu mà không lưu lại dấu vết, là thành quả của ngươi. » Hoàng đếnói.“Phụ hoàng thật sự là có con mắt tinh tường, có thể nhìn ra được. »“Trẫm đã thưởng thức tay nghề củangươi, là lập tức mất mạng, nhưng không lưu lại dấu vết gì, hành sựnhanh gọn lại có thể làm cho người khác hiểu là ngươi làm, thật sự là uy hiếp không tiếng động gì… Cũng vì thế, trẫm cảm giác được ngươi rấtđáng tin cậy , cao thủ chân chính…lại không tùy tiện bại lộ bản thân,nhưng vẫn khiến người khác hiểu. » Hoàng đế nói.“Phụ hoàng, ngài đừng dọa Y hoàng, Y hoàng chỉ là thích thôi,sao có thể lợi hại như vậy.”“Na không nói , nếu như ngươi thật sưkhông muốn ra ngoài, vậy để trẫm sai người mang bữa tối tới, trời cũngkhông còn sớm, ngươi ăn xong thì hãy nghỉ ngơi đi… Nếu như ngươi khôngphải bị thương ,trẫm nhất định sẽ cùng ngươi tỉ thí một trận, thật sự là đã khiến người khác kinh ngạc, nhìn ngươi nữ nhân yếu đuối, nhưng lạivăn võ song toàn,tài mao song tuyệt…. » Hoàng thượng vừa cảm khái vừa ra ngoài,Long Y Hoàng ở phía sau cung kính hành lễ : « Cung tiễn phụhoàng. »Một lát sau, vài tên cung nữ mang đồ ăn tới,Long Y Hoàng ăn một chút, cảm giác không muốn ăn, nàng lại bảo cung nữ mang đi.Không biết là bị làm sao, trong đầuluôn nghĩ về cuộc đối thoại vừa rồi với hoàng thượng, thực tế là nó rấtảnh hưởng tới nàng, dù nàng không muốn công nhận _tin thành thân củaPhượng Ly Uyên.Ân, hắn yêu thích mỹ nhân huyền quốcthì cưới, đó cũng là chuyện tốt.. Dù sao huyền quốc cũng rất nhiều mỹ nữ , hắn yêu ai , cưới ai nàng cũng không bận tâm ? Nhưng không hiểu saobản thân lại vẫn lo lắng ? Nếu hắn cưới Vân phượng loan cũng là hồngphúc của hắn, nghĩ lại….Long y hoàng một mực thuyết phục bản thân , bỏ qua đi, nhưng càng nghĩ nàng càng cảm thái quá.Vì vậy, Long y hoàng đi ngủ trước.Sáng sớm ngày thứ hai,tinh lực trànđầy, sự hăng hái của các hoàng tử cộng thêm một hoàng đế nữa càn quétkhắp khu vực săn bắn, ngay cả người mới được giải độc không bao lâuPhượng Ly Uyên cũng tham gia, nàng cảm thán thoáng cái, không ngờ máumình lại hữu hiệu đến vậy. Nhìn bọn họ giục ngựa chạy xa…Long YHoàng cảm thấy khó chịu vô cùng… Được rồi , nàng thừa nhận, nàng tâmngứa ,tay ngứa,cũng muốn đi săn thú,chính là , hiện tại vai phải vẫnkhông thể cử động,lại không thể cưỡi được ngựa nàng vô cùng buồn bực,chỉ có thể cùng ngựa đi dạo bờ sông.Hoàng thượng nói… kết thúc lần đi săn này…sẽ chính thức tới huyền quốc cầu hôn.Ai, phương pháp khiêu khích này…thât trẻ con.Long Y Hoàng đã sớm một bước trở vềtrại trước đoàn người thắng lợi trở về kia, vừa về đã có cung nữ vào báo tin, nói là có người tới tìm Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng còn chưa kịpnói Phượng Trữ Lan chưa về thì hắn đã đi vào trong trại, cung nữ cũngvừa lúc tới thỉnh an hắn,sau đó bẩm báo.Phượng trữ lan do dự một chút, lập tứcxoay người rời đi,Long Y Hoàng cảm thấy kỳ quái cũng đi theo ra ngoàitrại, nhìn thân ảnh Phượng Trữ Lan vội vã rời đi, cảm giác trời đất điên đảo xung quanh… Có vẻ Phượng Trữ Lan là đang lo lắng.Ngay sau đó là Phượng Vũ Thiên tớitrước mặt nàng, cầm lấy cổ tay nàng : « Cảm giác bây giờ thế nào ? Thái tử phi chũng ta mỹ lê như vậy. Vết thương đã tốt hơn chưa ? » Hắn cườiquỷ dị nói.“Ai nha, Cửu hoàng tử điện hạ, ta saolại phát hiện ra sắc mặt ngài hình như hơi đáng nghi nha ! » Long YHoàng nhướn mi đáp trả kiểu nguy hiểm « Miệng thì thơn thớt nói cườitrong bụng một bồ dao găm »“Ha ha,đừng nói thế ta thật sự quan tâm ngươi mà, còn đau phải không ? » Phượng Vũ Thiên cười nói.“Đã đỡ hơn nhiều rồi,nhưng có lẽ phảimột thời gian nữa mới khỏi hẳn, trong khoảng thời gian đó ta cũng khôngthể cử động. » Long Y Hoàng thở dài trả lời.“Không sao không sao, chỉ là nghỉ ngơimột thời gian thôi. » Phượng Vũ Thiên hảo tâm vỗ vai nàng an ủi,kết quảchạm tới vết thương,Long Y Hoàng thiếu chút nữa tát cho hắn một cái.“Được vậy ca ca ta đâu ? Sao nãy giờkhông thấy ? » Phượng Vũ Thiên liếc mắt đánh giá khắp nơi, tránh né ánhmắt nguy hiểm của Long Y Hoàng.“Có người tìm hắn, hắn đã đi gặp rồi. » Không biết có phải vết thương bị hé không, nàng cảm thấy hơi đau đau,khiến nàng nhăn mi đè lại vết thương.“Cái gì!” Phượng vũ thiên hét ầm lên: “Ngươi là nói hắn đi rồi!”“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Long y hoàng kỳ quái nhìn hắn,không hiểu Phượng Vũ Thiên sao lại có hành động kỳ quái vậy.“Xong đời ! Ta còn chưa kịp nói chohắn!Bây giờ hắn đi rồi nhất định là gặp chuyện không may…Hắn đã đi đâu ? Đi đâu ? » Phượng Vũ Thiên lo lắng đi đi lại lại,cơ hồ là đang phátđiên : « Được ! Nhất định là rừng phong ! »Phượng Vũ Thiên như bừng tỉnh , nhảy lên ngựa phi nhanh đi. ”Uy uy uy uy! Phượng vũ thiên! Rốt cục là có chuyện gì?” Long y hoàng lòng đầy thắc mắc cũng đi theo hướng hắn vừa rời đi.“Ukm ! Sau này nếu có thời gian ta sẽgiải thích với ngươi ! Hiện tại ta phải nhanh lên ! Nếu không nhất địnhsẽ có chuyện không may xảy ra ! » Phượng Vũ Thiên nhanh chóng đáp lời,phi ngựa rời đi.Long y hoàng lòng đầy hiếu kỳ cũng lên ngựa đi theo Phượng Vũ Thiên.Cuối hạ đầu thu,trong rừng phong, lá dần dần chuyển màu đỏ, thập phần mỹ lệ tươi đẹp.Nơi này cách nơi săn thú không xa,lúcLong Y Hoàng xuống ngựa, cũng là lúc nàng thấy đằng xa Phượng Trữ Lanđang giằng co cùng một ngươi,không nói câu gì.Phượng vũ thiên nắm chặt dây cương, vạn phần khẩn trương đứng tại chỗ, tưa hồ đang băn khoăn đi tới cũng khôngphải ,không đi cũng không phải, chỉ như vậy lặng lẽ đứng nhìn hai ngườibọn họ.Long y hoàng đi tới bên cạnh Phượng vũthiên, tỉ mỉ đánh giá thân ảnh trước mặt Phượng Trữ Lan… nhìn rất quenmắt,là….là…Khuynh … Nhan !Phượng trữ lan từ từ tới gần Khuynh nhan hắn vươn tay ra, nhưng hơi chần chừ,Khuynh nhan chỉ là bất động nhìn hắn.Phượng vũ thiên người đầm đìa mồ hôi :“Hiện tại nếu chúng ta đi tới, ca ca nhất định sẽ không tin, nhưng là…ngàn vạn lần không nên gặp chuyện không may mới phải ! »Đột nhiên,đột nhiên thân thể Phượng Trữ Lan bất động trong nháy mắt, tựa hồ là không duy trì được, hai tay nắmchặt lấy vai Khuynh Nhan, thân thể dần ngã xuống… quỳ rạp dướiđất,Khuynh Nhan cũng bắt đầu thấy bối rối, nửa quỳ, ôm chặt lấy thân thể Phượng Trữ Lan.Phượng vũ thiên cả kinh, bỏ dây cươngsang một bên,Long Y Hoàng cũng cảm thấy không ổn,chạy tới, cảnh tượngtiếp theo hiện ra trước mắt khiến nàng trợn mắt há mồm ngạc nhiên, suýtnữa không nói được nữa !Ngực Phượng Trữ Lan cắm một cây chủythủ ! Mà Khuynh Nhan không ngừng lắc đầu bối rối khuôn mặt tinh xảo tràn ngập sợ hãi cùng kinh hoàng.Long Y Hoàng tới gần hơn, cố gắng nghe thanh âm yếu ớt của Phượng Trữ Lan, hắn nói : « Có…lỗi với…. Nhan nhi… ta xin lỗi…. »Phượng Vũ Thiên tách hai người ra,điểm huyệt Phượng Trữ Lan,khiến hắn ngất đi, hắn khẽ liếc mắt sangKhuynh Nhan đã trở nên ngây dại kia,nhưng không oán hận mà trong đó tràn ngập đau xót cùng hối hận : « Ngươi đã biết hết mọi chuyên ? ngươibiết hết rồi đúng không ? »Đôi mắt Khuynh Nhan mờ mit nhìn hắn, nói không ra lời.Phượng Vũ Thiên mang Phượng Trữ Lanđang hôn mê kia rời đi,Long Y Hoàng vẫn đứng trơ tại chỗ, nàng nhìnKhuynh Nhan chán nản quỳ trên mặt đất,nước mắt hắn từ từ chảy xuống.Nàng có chút không đành lòng, lấy khắntay trong lồng ngực ra,lau đi nước mắt trên mặt hắn : « Sao vây ? Rốtcuộc là có chuyện gì ? »Nàng gặp Khuynh Nhan cùng lắm là mới ba lần , chính là, Khuynh Nhan và Phương Trữ Lan đã xảy ra chuyện gì thìcũng đã dây dưa rất lâu rồi.“Tại sao là hắn… Tại sao… Ta thà rằngchết, cũng không hy vọng là hắn…” Khuynh nhan khóc lộ ra bộ dáng thươngtiếc, so sánh với nữ tử càng thêm mảnh mai,khiến nội tâm người đối diệnkhông khỏi rung động.Khuynh nhan ngẩng đầu nhìn Long yhoàng, lại nhìn tay nàng, sau đó nhàn nhạt nói một câu cảm ơn,xoay người chậm rãi dời đi, gió thu thổi qua thân hình hắn gầy gò tựa hồ là lunglay sắp đổ.Mãi đến khi Khuynh nhan hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Long y hoàng , nàng mới lên lưng ngựa, xoay người hướng trại dời đi. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì ?Khả năng Phượng Vũ Thiên là người rõ nhất !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.