Thái y mở lọ bình sứ,liếc mắt nhận rachất lỏng ấm áp bên trong,hắn cả kinh,không hiểu nhìn Long Y Hoàng :“Thái tử phi, đây là…”Long y hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng lấy tay chỉ vào đôi môi không còn dấu vết khoa chân múa tay ra ám hiệu im lặng, nói : « Thái y, đừng nhiều lời, cứ yên tâm làm đi,không quá nửa canhgiờ, độc trong người Duệ vương sẽ được giải… Bất quá hi vọng các ngươicó thể giữ bí mật, đừng nói cho hắn dược này là của ta, hãy nói do mộtcao nhân tướng tặng. »Hoàng thượng ở một bên, sau khi nghe xong,khó hiểu hỏi : “Y hoàng, vì sao?”“Phụ hoàng, người cũng phải giữ bí mật, tại sao ! Bởi vì nha… Trân đấu trong rừng hôm nay, Duệ vương của chúngta thua rất thảm, nếu là hắn tỉnh lại sau khi biết là ta cứu hắn, phỏngđoán sẽ thật mất mặt. » Tay ngọc Long Y Hoàng che môi cười trộm, khôngcó ai thấy được,nụ cười đó,chỉ là bất đắc dĩ mà cười.“Ha ha… Trẫm hiểu , khó được Y hoàng để bụng như thế, trẫm nhất định sẽ làm vậy…” Hoàng thượng cười to đi ra,theo sau phân phó nói: “Như vậy thái y, nhanh đưa giải dược cho Duệvương đi.”Thái y lĩnh mệnh, nâng người Phượng Ly Uyên lên,mang bình sứ để lên môi hắn, cẩn thận rót hết.Uống thuốc, nhất là với người đang hônmê,nước thuốc tràn sang hai bên cũng không thể tránh được,chỉ chốclát,từ khóe môi Phượng Ly Uyên có vết máu tràn ra,Long Y Hoàng vội vànggọi hoàng đế trước mặt, cười nói : « Phụ hoàng,hôm nay Y Hoàng đã thuhoạch không ít , không biết phụ hoàng có hay không nhìn gia được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383177/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.