Chương trước
Chương sau
Long Y Hoàng đi tới cửa phòng miệng đột nhiên cứng lại, có chút sợ hãi, chỉ đứng từ xa nhìn vào, cung nữ muốnvào bẩm báo đều bị nàng ngăn cản.Bối Liên đã tỉnh, nhưng vẫn nằm trêngiường, Phượng Ly Uyên ngồi trên giường, ôm lấy người nàng, nắm chặt tay nàng, không tới gần nhưng Long Y Hoàng không thể diễn đạt được vẻ khótin cùng kích động của mình, bên cạnh giường là không ít cung nữ ma ma,bọn họ nói gì nàng nghe không rõ chỉ là cảm giác trong phòng rất ồn ào.Bên cạnh đó có một vị nam tử khác, tuổi trung niên một thân trường y huyền sắc, tóc hoa râm, rất có cốt cáchtiên phong đạo cốt. Cái…này..mới vừa rồi cung nữ nói, Phượng Ly Uyênvừa tìm được một thần y ngoài cung. Hắn vừa hồi sinh Bồi Liên?Đúng! Những người đó khi dễ nàng không hiểu độc đúng không?Túy nguyệt vân mặc dù rất mạnh, lập tức trí mạng, mấy ngày đầu ở trong trạng thái chết giả, mạch cùng tim đềusuy yếu, nhưng người đó vẫn chưa chết,chỉ cần trong ba ngày ăn vào giảidược, thì có thể sống lại, rất nhiều người cũng quan tâm đến loại độcnày, là bởi vì nó có thể thư giãn giới tâm địch nhân, khiến mình chạythoát hoặc là dùng trạng thái chết giả để lừa dối, nếu tới gần “ thithể” người nhiễm lại độc này, bởi vì mới đầu bệnh trạng không rõ ràngđến lúc phát hiện ra , hoàng tuyền cũng chỉ cách vài bước, thần tiêncũng không cứu được.Nếu như nàng thật sự muốn hãm hại BốiLiên, độc có thể dùng rất nhiều, chẳng cần dùng đến Vân Long Ngạo Thiên, ám lân hay sích huyết lưu sa, cũng sẽ không bao giờ dùng Túy Nguyệt Vân có thể cứu vãn được nàyMà hôm nay sao lại có dịp như vậy.Phượng Ly Uyên ở trong phòng kích độngkhông thôi, Bồi Liên mềm nhũn nằm trong ngực hắn, Long Y Hoàng thậm chícó thể nhìn thấy nàng đang cười hạnh phúc. Không biết Phượng Ly Uyên nói gì đó, chỉ thấy vị tiên phong đạo cốt kia quay qua hắn nói chuyện lâu,một tên cung nữ dẫn hắn đi ra khỏi phòng, không cần phải nói, nhất đinhlà đi lĩnh thưởng.Long y hoàng đầu tiên là trốn ở mộtbên, đến lúc cung nữ dẫn người nọ kia đi xa khỏi tầm mắt, nàng vẫn duytrì nhìn từ cự ly xa này, cứ như vậy đi theo, thấy cung nữ mang lão tớimột ngự hiệu thuốc.Ngự hiệu thuốc ( nới bốc thuốc của ngự y trong triều ),chẳng lẽ vì cảm kích, ngươi muốn nhận hắn vào đây, đợichỉ đạo của ngươi, tránh cho Bồi Liên không gặp chuyện tương tự sao?Phượng Ly Uyên….ngươi không biết, chỉ một bước sai lầm, ngươi đã tự dẫnsói vào nhà ư…Long y hoàng đi vào ngự hiệu thuốc,dược to dược nho chật cứng mọi nơi, các loại dược liệu bày đầy trên cácmặt bàn, bên trong không ít ngự y bận rộn, lão tiên phong đạo cốt kiađầu tiên là đứng bên cạnh cửa, cung nữ đi tới trước mặt một trưởng giảđang đứng trước một quầy dược , cúi đầu không biết là đã nói gì mà ngaysau đó lão ngự y vô cùng bực bội cất thanh âm trách mắng: “ Đây thật làmột trò đùa! Người ở đây ai cũng đều do Hoàng thượng tỉ mỉ chọn lựa,đều chẩn bệnh cho những kim chi ngọc diệp trong hoàng thất, Duệ vươnghành động theo cảm tính, một lang trung giang hồ , chẳng qua là trị liệu được cho một thiếp phi nhỏ bé, lại dám vọng tưởng tiến vào ngự hiệuthuốc! Vạn nhất gặp chuyện không may, ai chịu trách nhiệm nổi!”“Duệ vương nói, nếu có người kiến nghị, có thể trực tiếp đi tìm ngài ấy, ngài ấy sẽ nhanh chóng bẩm báo chuyệnnày với hoàng thượng.” thanh âm cung nữ cũng không nhỏ, đúng lý hợptình: “ Ngài còn nói, lão thái y tư thâm như vậy cũng không trị được hết độc sao có tư cách nói nhân gia?”“Hừ!” Lão thái y hậm hực, vứt dược liệu đang cầm trong tay xuống mặt bàn, tức giận bỏ đi. Long Y Hoàng vội vàng đi tới, mặt mang vẻ nghi hoặc : “ Đã xảy ra chuyện gì? Ta đi qua thấy ở đây thật ồn ào.” Mọi người bên trong nhao nhao quay đầu lại nhìn Long Y Hoàng, hạ thấp người hành lễ : “ Thần xin tham kiếm thái tử phi.”Long y hoàng cười đến cao quý, nhẹ nhàng đưa tay: “ Miễn lễ, ta chỉ là tình cờ đi qua, đã có chuyện gì?”“Hừ! Chỉ là một tên lang trung gianghồ, chưa qua thẩm định, chỉ bằng một lời của Duệ vương lại có thể vàoNgự hiệu thuốc, thái tử phi, ngài nói xem, đây không phải là cố tình gây sự sao!” Lão thái y phẫn nộ nói.” Thật sao! Ta chỉ nghe nói hắn đã trịhết kỳ độc trong người Bối Liên cô nương, giúp nàng hồi sinh, cho nênDuệ vương tin cậy gấp đôi, cũng có thể lý giải như vậy.” Ánh mắt Long YHoàng hàm chứa tia cười ,từ từ đảo mắt tới người bên cạnh, trong giọngnói có phần cung kính hơn: “Vậy là các hạ sao?”“Thảo dân tham kiến thái tử phi.” Lão già lập tức quỳ xuống hành lễ.“Miễn lễ , ngươi đã giúp Duệ vương đạiân này, nhất định là kỳ công, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Long Y Hoàngquay qua nhìn cung nữ: “ Duệ vương đã phái ngươi nói cho hoàng thượngchưa?”“ Bẩm báo thái tử phi, Duệ vương nóikhi nào thân thể Bồi Liên cô nương an ổn, ngài ấy sẽ tự đi nói vớihoàng thượng, sau đó vị lão phu này sẽ làm bạn bên cạnh Bồi liên cônương, tránh xảy ra việc ngoài ý muốn.”“ Duệ vương thật tru đáo, thật là vịtrượng phu tốt, vậy hãy nói lại lời của ta, nói toàn bộ những chuyện đãxảy ra cho hoàng thượng,ta cũng có ý muốn giữ lại vị đại phu này, mộtnhân tài như vậy sao lại không được? Ngươi đi nhanh về nhanh ta ở đâychờ tin tức của ngươi, ta rất muốn biết thái độ của hoàng thượng vớichuyện này.” Long Y Hoàng nói.Cung nữ đắc ý cười, vui vẻ đáp ứng, liếc mắt khinh bị vị ngự y của ngự hiệu thuốc, nhanh như chớp đi ra ngoài.“ Nhưng thái tử phi, làm như vậy thậtkhông công bằng…” Lão ngự y lộ vẻ ngượng nghịu, khuyên Long Y Hoàng,Long Y Hoàng khoát tay, cười nói : “ Không sao, ta biết nếu xảy rachuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm, ngài không cần lo lắng.”“Là, thái tử phi.” Nếu Long y hoàng đã nói như vậy, lão ngự y cũng không có gì phản bác, chỉ có thể thở dài.“ Như vậy…xin hỏi vị đại phu này, ngàisao có thể được Duệ vương nhìn trúng,trùng hợp lại có giải dược độctrong người Bồi Liên cô nương, khiến cô ấy sống lại, Y Hoàng bất tài,rất muốn biết quá trình thiên ý trêu người này.” Tùy tùng của ngự y hiệu thuốc đem ghế đến trước mặt để Long Y Hoàng ngồi, một tay đặt cạnhngười, ngẩng đầu nhìn vị lão giả kia.“Chuyện là hôm nay khi Duệ vương rờicung, đúng lúc thảo dân đang đi trên đường, thảo dân thuở nhỏ có họcđộc, thoáng cái nhìn gia mi tâm Duệ vương có nhất lũ hắc tuyến, đâychính là trúng độc chi tượng, cho dù là một người không quen biết, thảodân cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vì vậy thảo dân cả gan chặnngựa Duệ vương, cùng với việc chế biến và hiểu rõ dược, ăn vào cùng thụy vương, thảo dân hỏi Duệ vương vài chuyện, qua đó biết được cô nương đócòn có thể cứu được, sốt ruột muốn cứu người ngay, liền năn nỉ Duệ vương cho thảo dân tiến cung, chuyện tiếp theo, thái tử phi chắc đã biết.”Lão giả đáp, câu nói cách hành văn liền mạch lưu loát, hoàn toàn khôngcó nửa điểm ngắt quãng hay do dự.Long y hoàng vỗ vỗ tay: “Thật sự duyêntrời định, Bồi Liên cô nương bản tính thiện lương, không nên tuyệt mệnh, gặp được ngài thật là cứu tinh, nói như vậy Hoàng thượng hay Bồi liênsau này nếu không may trúng độc có thể dễ dàng giải được, cần gì để Duệvương thừa nhận cho khổ.”“ Thảo dân đa tạ thái tử phi ưu ái!”Lão giả rất kích động, lập tức quỳ xuống liên tục quỳ lạy Y Hoàng, tựahồ nàng như một Quan thế âm giáng trần vậy.Rát nhanh cung nữ bị Long Y Hoàng pháiđi tìm hoàng thượng về tới, vẻ măt vô cùng hưng phấn, khiêu khích nhìnlão ngự y: “ Thái tử phi nương nương, Hoàng thượng nói, tất cả giao chongài định đoạt.”“ Vậy là tốt rồi, hôm nay ngươi khôngphải trở về, trực tiếp đi tới thái y viện tìm một căn phòng nghỉ ngơi,ngày mai ta sẽ sắp xếp thủ tục nhập ngự hiệu thuốc, để ngươi cả đời sống trong hoàng cung, hượng thụ vinh hoa phú quý, không biết đại phu cóngười nhà không? Họ cũng có thể tiến cung.” Long Y Hoàng cười nói.“ Cái này…thảo dân không dám để thái tử phi bận tâm, người nhà…” Hắn nóng lòng giải thích, Long Y Hoàng lại thủ thế cắt đứt câu nói: “ Ta đã biết, không cần lo lắng…như vậy..bây giờthỉnh thần y chẩn đoán bệnh cho ta xem thế nào? Ta gần đây cảm thấy tiểu phúc có chút trầm thống, có chút không khỏe không biết có ảnh hưởng gìtới thai nhi không?” Long Y Hoàng xắn tay áo để tay lên tay vịn: “ Thỉnh thần y xem xét.”Lão ngự y khẩn cấp : “Thái tử phi nương nương kim chi ngọc diệp , phi phàm cao quý như vậy, sao có thể để người thấp kém hắn làm bẩn.”“ Vương hầu tướng, trữ có loại hồ.”Long Y Hoàng trào phúng nói: “Thân phận địa vị dù thế nào, con người bản chất đều giống nhau không có ai sinh ra mà người khác không thể độngvào được, hơn nữa bây giờ ta còn là bệnh nhân hắn là đại phu, ta cầnphải khiên nhường hơn mới phải”Lão ngự y không phản đối , trái lại imlặng không nhúc nhìn nhìn hành động của thần y. Thân y cần thận đi tớibên người Long Y Hoàng, vươn trường kiển, ngón tay nhanh chóng bắt mạchcho Long Y Hoàng, bắt đầu tỉ mỉ chẩn bệnh, Long Y Hoàng cũng không chớpmắt, khí chất yêu mị hai mắt chăm chú quan sát thần y trên trán đã có mồ hôi lạnh, vui vẻ như có như không.“Thái tử phi chỉ là mấy ngày nay bịlạnh, cho nên động thai khí, hôm nay thảo dân chỉ cần kê vài thang thuốc cho thái tử phi, một ngày ba lần là có thể khỏe hơn.” Thân y thu chỉ,hạ tay áo.“ Như vậy bây giờ thỉnh thần y kêthuốc, có thật sau khi uống xong ta sẽ khỏe hơn không.” Long Y Hoàngcũng thu tay, cười nhạt, ấm áp như xuân bén nhọn như kiếm.“Này…” Thần y bắt đầu ngừng lại.“Tại sao? Đại thần y liền có thể giảiđược Túy nguyệt vân, chắc sẽ không gặp khó khăn vì một thang thuốc dưỡng thai chứ? Ân ! nói như vậy không phải sẽ làm Duệ vương thất vọng sao?”Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn.“ LÀ, thảo dân hiến máu.” Sau khi nóixong, thần y lập tức chạy tới quầy dược, cầm lên một tờ giấy, chọn dượctừ quầy bên trong đi ra, dùng tiểu kim ứng ra chất lượng mình muốn, sauđó mang dược liệu đi tới một hỏa lò khác, làm cẩn thận mọi thứ, thànhthạo sắc thuốc.Một phòng thật to , hơn mười ánh mắt đều dõi theo hành động của hắn.Thời gian tiên dược là thập phần daidẳng, chính là Long Y Hoàng phá lệ kiên nhẫn, một mực chờ thần y mangbát dược tới trước mặt nàng. Nàng không có nói nhiều, chỉ cầm chén thuốc lên, hơi nóng làm mờ hai mắt nàng. Long Y Hoàng nhìn chén thuốc mộtlúc, mùi hương thơm ngát mang theo hương vị khổ sáp phả vào mặt sau đónàng cười lạnh một tiếng mang chén thuốc còn nguyên để lại trên bàn,đứng lên chạy. Cả phòng không khỏi kinh ngạc.Long y hoàng đi ra ngoài, cung nữ cùngthị vệ mới hộ tống nàng tới ngự hiệu thuốc đều xoay người, đi theo phíasau nàng, Long Y Hoàng nói với cung nữ bên cạnh: “ Gọi thủ lĩnh ngự lâmquân tới đây cho ta.” Cung nữ lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh trở lại, phíasau là một nam tử nhung trang: “ Thái tử phi, thủ lĩnh đã tới.”“ Thái tử phi có gì phân phó?” Vì Long Y Hoàng không dừng lại cước bộ, thủ lĩnh cũng không ngừng đi theo phía sau nàng.“ hãy điều một nhân thủ thân tín nhấtcủa ngươi, mang vị…thần y mới tới ta xem trọng kia, ngày mai ta đếntrước, không được cho bất kỳ kẻ nào gặp hắn, phòng hắn không cho bất cứđồ gì vào, bất cứ đồ gì ra, ngay cả cung nữ , thị vệ cũng không được,đoạn tuyêt mọi sự của hắn.” Long Y Hoàng nói như đinh chém sắt: “ Ngươisẽ không để ta thất vọng chứ! Nghe nói ngươi là con ruột lão nguyênsoái, biểu đệ của thái tử, nguyên soái hy vọng ngươi bất đồng vu mătkhác tử đệ quấn áo lụa mới có thể để cho ngươi làm lại từ đầu, bản lãnh tốt hay xấu đều nhìn thấy..nhiệm vu hôm nay chắc cũng không có gì khókhăn chứ.”“Vâng, thỉnh thái tử phi yên tâm.” Người kia nói.“Nhớ kỹ.” Long Y Hoàng đột nhiên dừnglại, những người phía sau cũng dừng lại theo, tàng ghé tai thủ lĩnh hạgiọng nói: “ Huynh đệ nhất định phải thành thât với nhau, chuyện nàykhông phải chuyện đùa…”“Tại sao, Thái tử phi…” mặt thủ lĩnh ngự lâm quân vẫn có vài phần ngây thơ chưa thoát nhưng lại có vẻ oai hùng dị thường.“ Ngươi sẽ biết nhanh thôi, hiện tạikhông nên hỏi, hoặc ngươi có thể đi hỏi hoàng thượng… không cần gọi thái tử phi,giống như các nàng Nghĩa Dương Mộ Tử gọi ta là hoàng tẩu đi,quan niệm cấp bậc của ta không có nghiêm trọng như vậy.” Long Y Hoànglắc đầu.“Phải.. Hoàng tẩu.” Hắn có chút trì độn, tựa hồ không quen xưng hô như thế.“Ngươi có thể đi,chỉ chuyện này thôi, ta sẽ không để ngươi làm những chuyện khác đâu.” Long Y Hoàng nói.“ Vâng” thủ lĩnh Ngự lâm quân trẻ tuổigật đầu, sau đó rời đi. Long Y Hoàng nhìn bóng lưng hắn không khỏi cảmkhái…tại sao nơi này tử đệ hoàng thất ai cũng hùng tài vạn lược, nhưngca ca nàng…Long Y Hoàng đi xa khỏi ngự hiệu thuốc lập tức dừng lại, suynghĩ môt chút quẹo vào tẩm cung Phượng Vũ Thiên. Tiểu tử kia, tâm tư đến bây giờ vẫn chưa có bình thường…hơn một tháng nay, số lần gặp hắn chỉcó thể đếm trên đầu ngón tay. Sau khi Khuynh Nhan chết, phạm vị thật sự là to lớn. Bất quá khả năng gặp hắn quả thực khó khăn, bất quá có lẽ phía sau còn thấy một ít sợi tơ liên lạc, phía sau nữa càng không thểcáo nhân đồ.Nhìn từ xa còn không thấy bóng dáng tẩm cung của hắn đâu, Long Y Hoàng trong lúc mải mê suy nghĩ dạo quanh hằng hà hậu hoa viên đột nhiên phát hiên thân ảnh suy sụp.Phượng Vũ Thiênlúc đầu là không làm việc đàng hoàng, hiện tại càng không, hoăc là nóitâm như chỉ thủy, tùy thời còn có thể xuất gia làm hòa thượng. Hắn chánnản ngã vào ghế, nghiêng mặt mũi thẳng đĩnh, lông mi dài, một tay đểtrên mặt đất, vết thương trên tay đã kết vảy, một màu đỏ bao quanh nămngón tay hắn, một chỗ khác là chai rượu trống không. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn thậm chí trở nên lười biếng, xem ra thật đúng là sinh vô khả luyến, chuẩn bị đi vào luân hồi.Long Y Hoàng đi tới bên cạnh hắn, đãvào cái bình cạn kia, nắm lấy tay áo cùng cánh tay hắn lắc lắc: “ Đứnglên, Phượng Vũ Thiên ngươi nhu ưvậy, chuẩn bị đi làm hòa thượng đi?”“Cút đi…đừng làm phiền ta!” Phượng Vũ Thiên nhăn mi, phất tay, thay đổi phương hướng.« Đứng lên ! Ta muốn xuất cung mộtchuyến.ngươi đi ra ngoài giải khuây cùng ta ! Nằm ở đây thật lãng phíthời gian không bằng cùng ta đi làm chuyện gì có ý nghĩa một chút. »Long Y Hoàng hất tay hắn ra, nắm chặt cổ áo bên ngoài kéo : « KhuynhNhan trên trời có linh thiêng, thấy bộ dang này của ngươi không chừng sẽ hóa thành quỷ tới tìm ngươi. »“Uy uy uy… Buông tay buông tay! Đau a!” Phượng Vũ Thiên rú lên như sói, nhưng vẫn không thoát được ma trảo củaLong Y Hoàng, bởi vì động tác nàng quá nhiều, khiến hắn suýt nữa bị kéotrên mặt đất, bất quá cước bộ hiện tại lảo đảo không ngừng không còn tốt hơn chỗ nào: “ Ngươi muốn đưa ta đi đâu!”“Ai nha, đừng hỏi nhiều như vậy, đợi lát nữa sẽ biết.” Long y hoàng bước nhanh hơn.Long y hoàng xuất cung đem theo vài thị vệ ngự lâm quân, nghe chút chuyện, lòng tràn đầy tự tin, đương nhiênkhông quên mang theo Phượng Vũ Thiên.Nàng cùng Phượng Vũ Thiên, hai ngườikhông biết ở ngoài cung đã làm gì, một mực đi tới tận khi trời tối đenmới trở về. Đi trong bóng đêm, cổng vòm đỏ thắm bi mở ra, một chiếc xengựa chậm rãi tiến vào, bốn phía xe ngựa có thị vệ hộ tống, mà bên trong thanh âm khắc khẩu của hai người không ngừng truyền đến.“Ngươi kéo ta đi ra ngoài nguyên một ngày…vì những đồ này sao?” Phượng Vũ Thiên lang hào nói.“Hư biệt sảo, nói nhỏ chút! Ngươi sợ người khác không biết sao!” Thanh âm Long Y Hoàng so với Phượng Vũ Thiên còn muốn lớn hơn.“ Ngươi đến cuối cùng muốn làm gì?Những chuyện này,chỉ cần gọi thủ hạ là được, cần gì phải làm, còn tựthân ra ngoài, không ở nhà bồi dưỡng thân thể đi!” Phượng Vũ Thiên tiếptục oa oa kêu loạn lên.“Ta không yên tâm, bất cứ chuyện gì đều phải tự mình xem qua mới được, ta chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào, cho nên thà rằng bản thân mệt một chút, như vậy đề phòng chuyện không may xảy ra.”“ Vậy ngươi muốn làm gì?” Phượng Vũ Thiên dĩnh hoặc nói.“ Mai ngươi sẽ biết.”“ Có phải ngươi vừa gây ra tội gì không?”“Cùng lắm thì ta xin lỗi hắn, sau đócho hắn địa vị cùng kim ngân châu báu để an ủi hắn tổn thất tinh thần,cuối cùng đối đãi tốt với người nhà của hắn, là vậy đó.”“Ngươi đã nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi.” Trong thanh âm Phượng Vũ Thiên có chút khinh thường.“Tiểu tử! Câm!”Đột nhiên một thanh âm “ Ba!” truyền từ trong xe ngựa ra, sau đó không có âm thanh gì khác.Sáng sớm ngày thứ hai, từ xa nhìnthoáng qua tầng ngầm, hình như không phát hiện có gì dị thường, Long YHoàng yên tâm đi tới ngự hiệu thuốc, lúc nàng tới nơi, trong phòng dượcliệu chỉ có mình thần y. Nàng di tới, không đợi thần y hành lê đã kéohắn ra ngự hiệu thuốc: “ Hôm qua không có thần dược của thần y, hôm naythân thể ta lại cảm thấy không khỏe, có chút hối hận hy vọng thần y lạilần nữa giúp đỡ, không phiền lại lần nữa sắc thuốc cho Y Hoàng.”Thần y chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu,cơ bản không có đáp lại.Tới ngự hiệu thuốc, Long Y Hoàng nhanh chóng cho những người khác lui. Chỉ lưu lại thần y để hắn đi sắc thuốc, bản thânmình thì ngồi một bên chờ, sắc mặt rất nghiêm túc. Có thể là có ítngười, thần y không có bộ dạng khẩn trương như hôm qua, không nhanhkhông chậm chuẩn bị dược liệu, chầm chậm sắc thuốc.Rất lâu sau, hắn đemmột bát thuốc còn nghi ngút khỏi tới trước mặt Long Y Hoàng: “Thỉnh thái tử phi dùng.”Thỉnh dùng? Long y hoàng thật sự rấtmuốn cười, nàng cầm lấy chén thuốc, nhìn một chút, lại nghe ngóng, phátra tia vui vẻ, sau đó dùng sức ném chén thuốc tới bàn, chất lỏng chảy ra rất nhiều, uót cả tay nàng.Long Y Hoàng nheo mắt : “ Đây là thuốcdưỡng thai sao?Ân! Vậy thì ngươi muốn lợi dụng ta mệt mỏi mà dám cả ganlừa dối sao, dám mượn cớ diệt trừ hài tử của ta sao?”“Này… Điều này sao có thể, thái tử phiquá lo lắng, đây đích thực là phương thuốc tổ tiên thảo dân lưu truyềntới nay, có lẽ vì dược thảo kỳ lạ cho nên thái tử phi hoài nghi.” Thái y vội vàng giải thích.“Tốt lắm, coi như ta không nói tớichuyện dược liệu, chúng ta không cần nói nhiều, ngươi đã gặp từng Duệvương.” Nàng đứng lên, chậm chậm nhàn nhã đi tới trước mặt hắn: “ Ngươinói, ngươi nhìn thấy hắn có dấu hiệu trúng độc, chuyện này không giả,trung túy nguyệt vân sau 24 giờ mi gian nhất đinh sẽ có chút hắc sắc,nhưng là ngươi dám ở trước mắt ta gượng gạo giả dối , buồn cười!”“Thảo dân không hiểu ý thái tử phi .” Thần y kinh ngạc nói.“Ngươi thật sự biết độc sao?” Long yhoàng gian tà nhìn hắn : « Ta thường pha chế rất nhiều độc dược, thânthể cũng có mùi thơm của hỗn hợp cổ thiên độc bách thảo , nếu là hànhgia , vừa nghe cũng biết là cao thủ, nhưng lại không phải, cho rằng đóchỉ là hương liệu thông thường, mà ngươi đã phạm phải sai lầm chí mạngnày, nếu ngươi là cao thủ giải độc, sao lại không thể phân tích được vịthảo dược trên người ta ? Cho nên lần thứ nhất ta và ngươi gặp mặt,ngươi phải nói « vị cô nương này cũng là cao thủ giải độ, đối phó vớitiểu độc túy nguyệt vân vì sao lại không ra tay khi tận mắt thấy mộttính mạng đang nguy kịch » nếu như ngươi nói vậy, ngươi lại còn trựctiếp tăng thêm rạn nứt giữa ta và Phượng Ly Uyên, nhưng hiện tại, trảiqua rất nhiều chuyện, ngươi vẫn muốn lấy được lòng tín nhiệm của hắntrước, ngươi mệt rồi sao ? »“Này… Thảo dân ngu dốt, thật sự không hiểu rõ hàm ý trong câu chuyện của thái tử phi ». Thần y tỉnh táo nói.« Tốt lắm, ta nói lại, máu ta có thểgiải bách độc, túy nguyệt vân là cái loại gì ? Trước tối ngươi gặpPhượng Ly Uyên, ta đã giải được độc trên người hắn, làm sao ngươi có thể nhìn thấy được hắn đã trúng độc như vừa nói. ! » Long Y Hoàng gầm lên,đập tay lên bàn, tiếng vang thanh thúy nghiêm nghị trước mặt lão thần y .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.