Chương trước
Chương sau
Editor: Tinh Dạ Tử Yên

Mộ Dung Hách Nguyệt trước sau như một vẫn thích phong cách hoa lệ, mái nhà cũng thế, địa sảnh lại càng không cần nói.Ở giữa phòng khách là một cái đèn cung đình thật lớn, có giá làm từgỗ lim tinh mỹ với số lượng hạn chế, bình sa mỏng trong suốt, những bứctranh sơn thủy vô cùng tinh tế, từng củ ấu đều có một tua cờ màu đỏ rủxuống, cùng với những chuỗi trân châu nạm vàng thế ngọc, ngọn đèn nhuhòa chiếu sáng cả căn phòng, ở chính giữa được lát bằng đá cẩm thạchmàu trắng ngà,hai bên được buộc hình rồng phượng bay bổng hoa lệ, phóngkhoáng mà không mất đi khí độ, thật ngắn gọn, tấm vải lụa từ đèn cungđình lỏa ra xung quanh tô điểm cho căn phòng thêm đơn điệu.Trong phòng khách, ở hai bên là những cái bàn quét sơn đỏ sậm, hoavăn tinh sảo đủ mọi kiểu dáng, tất cả thẳng và đều tăm tắp…..bên cạnhđược bày những cái ghế, cảnh sắc chan hòa, trường y cũng bị nước sơnbiến thành màu đỏ sậm, mặt bàn được trải bằng khăn lông, màu trắng, xốp, giống như nhung, phía cuối phòng là màn trúc mỏng, vừa đủ che đi dángngười đang ngồi trên ghế, màn trúc màu bạc, có thể thấy được thân ảnhnhưng không nhìn được chi tiết khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy chânngười đó, hai tua cờ màu tối chậm rãi lắc lư.Mộ Dung Hách Nguyệt là tên xảo trá, hắn nửa ngồi nửa nằm trên trường y, màn trúc che đi khuôn mặt hắn, cánh tay dài của hắn vươn ra, đặt ởtrên đầu rồng của ghế, năm ngón tay gõ gõ, như thể không có chuyện gìxảy ra,..một mái tóc đen nhánh được buộc đơn giản bằng dải lụa màu xanhnhưng hai bên vẫn còn vài lọn tóc chưa được buộc hết càng tôn lên hai gò má diêm dúa lẳng lơ của hắn, đôi môi xinh đẹp vẽ lên một nụ cười mêhồn,cái mũi thẳng đĩnh như tuyết phog, đôi mắt tà mị ẩn sau hàng mi cong dài che dấu hai tròng mắt sáng ngời thấu triệt tâm can.Hắn một thân bạch y thùng thình, bên hông là một miếng ngọc bội màutối, lộ ra thân hình thon dài uyển chuyển,mặc dù quần áo đơn giản nhưngkhông thể che dấu được thân hình trời sinh diêm dúa lẳng lơ của hắn,giống như yêu mị làm người ta trí mạng.Nguyên bổn phòng khách không có ai, nhưng không lâu sau, một bóngngười tức giận xé gió lao tới, trường kiếm trong tay cắt qua không khí,phá hủy không gian yên tĩnh xinh đẹp này. Lai nhân nổi giận đùng đùng,Mộ Dung Hách Nguyệt rõ ràng cảm giác được sát khí đằng sau, hắn mở mắt,mắt hắn lóe lên vô số hàn quang, mặc dù vẫn vui vẻ như trước,nhưng cũngthật lạnh như băng, hắn nói với người kia: “ Phản đồ!Ta không nghĩ ngươi dám quay lại minh võ lâm”Thân ảnh người kia càng thêm giận dữ, hắn bước nhanh đến màn trúc,trường kiếm trong tay vẫn còn vết màu , những huyết châu này vung vãikhắp nơi, trường kiếm vung lên xé rách bức màn che thành hai mảnh rơixuống đất.Màn trúc rách, trường kiếm của người kia ngày càng quyết đoán cươngtuyệt. Màn trúc đã không còn che được Mộ Dung Hách Nguyệt, hắn từ từngồi dậy, nhìn Phượng Ly Uyên đang tức giận đùng đùng trước mặt, hắn rộlên tiếng cười khinh miệt, Phượng Ly Uyên chắc vừa mới đối đầu với mấytên thủ hạ ngoài kia, trên y phục hắn vẫn lưu lại vài vết máu chưa khô,hai gò má cũng bắt đầu đỏ ửng lên, đôi mắt nhìn thẳng như chuẩn bị thiêu đốt người trước mặt, hắn vung kiếm, hỏi hắn: “ Nàng đâu?”“Ngươi đã lập gia đình, cần gì phải vương vấn tình cũ, ta còn nghĩngươi đã quên nàng.” Mộ Dung Hách Nguyệt cười to nói: “Như vậy, ngươi để mặt mũi thê tử ngươi ở đâu?”“ Mộ Dung, ngươi đừng nói sang chuyện khác! Ngươi đã đem nàng điđâu!” Phượng Ly Uyên hoàn toàn không để ý tới lời Mộ Dung Hách Nguyệt,từ đầu tới cuối chỉ cần tin tức Long Y Hoàng.“Một nới rất an toàn, ngươi vừa trải qua khó khắn, chúng ta hãy cùng ngồi đây tâm sự chút đã, ngươi tại sao lại phản bội minh võ lâm.” Ánhmắt Mộ Dung Hách Nguyệt lạnh lùng.“ Ta tự phản bội, nhưng không có ảnh hưởng tới lợi ích minh võ lâm. Ngươi hỏi cái này có ý gì!” Phượng Ly Uyên tức giận nói.“ Ngươi vì một nữ nhân mà phá hỏng cừu hận, công sức hơn mười nămgây dựng, ngươi thấy như thế đáng ao?” Mộ Dung Hách Nguyệt hiểm độc hỏi.“ Im miệng! Ngươi căn bản không hiểu! Mộ Dung, ta không phải ngàyđầu gặp ngươi, trong lòng ngươi nghĩ gì ta không hiểu sao! Chính là,ngươi không thể hiểu được!” Phượng Ly Uyên ngày càng tức giận.“Cái gì gọi là hiểu? Ta biết không ít thông tin về Long Y Hoàng,cũng đã gặp nàng mấy lần, đích thật là một nữ nhân rất phong cách, nhưng chưa đủ để ngươi buông tha cừu hận, ban đầu ngươi tiêu dao ở minh võlâm. Bây giờ ngươi biến thành như vậy, tất cả là do đâu? Nếu giết nàngcó thể làm ngươi thanh tỉnh, ta nguyện ý thay ngươi hạ thủ.” Mộ DungHách Nguyệt cười lạnh.“Ta không cho phép ngươi động vào nàng!” Cơn tức của Phượng Ly Uyênngày càng dữ dội, nhưng hắn không dám tiến xa hơn, Long Y Hoàng khôngbiết đã bị Mộ Dung Hách Nguyệt nhốt ở đâu, chỉ sợ lúc này hắn ra lệnh,nàng lập tức có thể mất mạng.“ Như vậy, ngươi tình nguyện cả đời làm tên phản đồ,để võ lâm khôngcòn chỗ dung thân cho ngươi sao?” Đôi mắt Mộ Dung Hách Nguyệt ngày càngthâm sâu.“Ta không có quên mối hận trong mình, nhưng nhất định cũng khôngquay lại minh võ lâm! Hôm nay có ngươi lãnh đạo, minh võ lâ nhất định sẽ không sụp đổ, như vậy…ngươi nói với ta những lời này làm gi!”Phượng LyUyên tức giận nói.“ Nếu không quên cừu hận, tại sao hết lần này đến lần khác khônggiết Long Y Hoàng, nàng là trở ngại lớn nhất, nàng một mực hướng vềhoàng thất, trở thành chướng ngại vật của ngươi, ngươi bảo vệ nàng,ngươi không nhớ những công sức ngươi đã bỏ ra sao? Phượng Ly Uyên, ngươi hôm nay đã bị ả kia biến cho thành dạng này, ta thiếu chút nữa đã không còn nhận ra ngươi.” Mộ Dung Hách Nguyệt tiếc hận nói.“Mộ Dung, khi nào ngươi yêu ngươi sẽ hiểu.” Phượng Ly Uyên nói.“ Hiểu? A ! Nữ nhân bất quá đều là phù du! Chỉ biết ràng buộc cả đời nam nhân!” Mộ Dung Hách Nguyệt đột nhiên nhảy lên, xoay người nhẹnhàng, rút kiếm từ bên hông ra, một tay phụ ở phía sau, kiếm xéo qua mặt đất, hắn nghiêng đầu, mái tóc dài phủ xuống, ánh mắt lạnh như băng: “Ta vĩnh viễn không yêu người nào, hôm nay, vì thấy huynh đệ rơi vào taygiặc như thế, ta chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng thôi.” Hắn giơ cánh taylên, nhìn chằm chằm Phượng Ly Uyên“ Phản đồ! Ta hôm nay chỉ một người có thể sống, ta chết ngươi hãy mang người đi, ngươi chết, Long Y Hoàng để ta xử lý.”“Cuối cùng nàng ở đâu!” Phượng Ly Uyên không để ý tới lời khiêukhích của hắn, chỉ một mực quan tâm tới an nguy của Long Y Hoàng: “ Tamuốn tận mắt nhìn thấy nàng không sao!”“ Được! Vậy chờ ngươi thắng rồi nói tiếp!” Mộ Dũng Hách Nguyệt, nhưtia chớp vung kiếm lao thẳng tới chỗ Phượng Ly Uyên, mỗi chiêu một thế,thực rất nhẫn tâm tất cả đều là những chiêu trí mạng.Phượng ly uyên ban đầu là cuống quít trốn tránh,nhưng nhanh chóngtỉnh táo lại, từ phòng ngự chuyển sáng tấn công.Hai thanh trường kiếmliên tục chạm vào nhau, vẽ ra những tia lửa rực rỡ, tiếng vang trongtrẻo lạnh lùng mang theo sát lực vang vọng khắp phòng.Phía sau trường ylà một bình phong hoa lệ tinh mỹ, trên bình phong là hoa văn sơn thủyyên tĩnh, mà phía sau bình là một không gian khác.Hai tay Long y hoàng bị trói sau lưng, nàng bị điểm huyệt, nàng ngồi trên ghế, lưng dựa vào bức bình phong, mắt nhắ lại, tựa hồ nàng khônghề hay biết tiếng chém giết ngoài kia, nàng vẫn nhắm chặt mắt, hai taybị trói thật sự đau, dây thừng cơ hồ đều như chạm được vào từng miếngthịt trong tay nàng, chính là muốn phòng độc khí của nàng. Đột nhiên, tiếng vang phía sau bình phòng ngày một lớn, nàng mở tomắt, hai mắt như vầng trăng sáng, xung quanh toàn một màu đỏ tươi!Editor: Tinh Dạ Tử Yên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.