Quân Linh thật sựphải đi, Long Y Hoàng quả thật không nỡ, đứng ở cửa cung, cùng một đámngười tiễn hắn, băng tuyết tan, thời tiết so ngày xưa lạnh hơn một chút, nàng giao Kỳ Hàn cho Phượng Trữ Lan, sau đó mình bước lên, giống nhưkhi Quân Linh đến, trước mặt mọi người cho hắn một cái ôm sâu sắc.
Phượng Trữ Lan đứng một bên, tuy rằng không nói cũng không biểu hiện gì, bấtquá mùi vị khó chịu trong lòng không phải là giả, nhưng công phu nhẫnnại của hắn là hạng nhất, vẫn không biểu hiện ra ngoài.
Long Y Hoàng ôm chặt chẽ Quân Linh, nhếch môi, lại nhếch môi, muốn nói cái gì, rồi lại không nói nên lời.
"Được rồi, nha đầu," Quân Linh cười, vỗ vỗ vai nàng, ngẩng đầu nhìn, vừa lúcnhìn thấy Phượng Trữ Lan ôm đứa bé lẻ loi một mình như oán phụ: "Nhìnxem, phu quân và con của ngươi ở bên kia, ngươi ôm người khác ở trướcmặt hắn, hắn sẽ nghĩ thế nào?"
"Quân Linh, ngươi phải nhớ ta." Long Y Hoàng lẩm bẩm, thả lỏng hai tay, một lát sau, từ từ thả xuống.
"Đương nhiên, ta nhất định sẽ nhớ ngươi." Quân Linh cười nói.
"Không cho phép vì chuyện của mẹ ta mà cãi nhau với Cảnh Lân thúc thúc," hốcmắt Long Y Hoàng đỏ ửng: "Ngươi biết dù sống hay chết, trong lòng ngườichỉ có phụ thân."
"Ta biết, ta chỉ là muốn ở cùng nàng ấy,"Quân Linh nghĩ nghĩ, còn nói thêm: "Nha đầu, ta không ở đây, ngươi phảitự chăm sóc mình cho tốt biết chưa? Ta có thể giúp ngươi được một lần,nhưng ta không thể luôn luôn ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383060/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.