"Khụ khụ..." Người trên giường ho khan vài tiếng, hơi hơi khẽ động đôi môi tái nhợt khô nứt, khẽ mở mắt.
Con ngươi đen láy sáng ngời, làm người ta điên đảo hồn phách.
Phượng Trữ Lan cố sức mở to mắt, dù tầm nhìn hơi mơ hồ, nhưng thần trí vẫnthanh tỉnh, thân thể chết lặng từ từ khôi phục tri giác, hắn cảm thấy cả người như đang bị xâu xé, đau đến mức ngay cả hít thở cũng rất khókhăn.
Cạnh giường có người đang ngồi, hắn cố gắng nhìn nhìn, vẫn không nhìn rõ gương mặt người nọ, nhưng biết đó không phải Long YHoàng, xem ra hẳn là một vị thái y.
Không khỏi có chút thấtvọng, Phượng Trữ Lan lại thử cố gắng phát âm, nhưng ngoại trừ âm tiếtkhàn khàn, ngay cả một chữ đầy đủ hắn cũng không nói hoàn chỉnh.
Thái y bên cạnh thấy động tác nhỏ xíu của hắn, không khỏi kinh hỉ, vội vàng nói: "Thái tử đã tỉnh!"
Trong chốc lát, căn phòng yên tĩnh lại có thêm sức sống, vài người khẽ thì thầm nói chuyện, hình như rất vui mừng.
Phượng Trữ Lan lắc đầu, hắn không phải muốn cái này, hắn muốn chính là...
"Khụ khụ... Y... Hoàng..." Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đem cái tênmà mình khắc sâu trong lòng phát thành tiếng, từng chữ từng chữ tâmhuyết: "Y Hoàng... Khụ khụ..."
"Phượng Trữ Lan, ta đây!" Ởphía đầu giường đột ngột phát ra tiếng, một bóng người lọt vào trong mắt hắn, gạt thái y sang một bên, sau đó bắt lấy tay lạnh lẽo của PhượngTrữ Lan, vừa vội vừa vui: "Phượng Trữ Lan, cuối cùng chàng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383051/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.