Tại hiện trường cũngkhông tìm được thêm manh mối nào khác, hoàng đế phân phó Ngự lâm quâncanh gác cẩn mật cho đến khi người bên Hình bộ đến, mà Phượng Trữ Lankhăng khăng muốn đem thi thể về, nhìn hắn quật cường cố chấp, hoàng đếcũng đành chịu.
Phượng Trữ Lan ôm thi thể lên ngựa, nhìn từxa như đang ôm một gói hàng to màu trắng mà hình dáng rất quái dị, nhưng hắn không hề thấy khó chịu, hoàng đế và hoàng hậu chứng kiến toàn bộcũng lên đường về trạm dịch nghỉ ngơi, hắn cúi đầu, dịu dàng cười vớithi thể: “Y Hoàng, ta biết, bất luận thế nào nàng cũng không thích KỳHàn ở chỗ mẫu hậu đúng không? Nàng yên tâm, bất kể dùng biện pháp gì tacũng sẽ đưa nó về cạnh mình…”
Ngựa như có linh tính, nhậnbiết chủ nhân lúc này đang thương tâm, không chờ Phượng Trữ Lan ra hiệucũng nhẹ nhàng cất vó dọc theo con đường nhỏ khúc khuỷu trong rừng vềtrạm dịch.
Phượng Trữ Lan nhìn phương xa, một mảng hồng phấn rất đẹp mắt, hắn cười, như đang độc thoại lại như đang nỉ non với thithể trong lòng: “Y Hoàng, chúng ta sinh thêm vài bé gái… Nếu sinh vàomùa xuân, gọi con là Hoa Đào, sinh mùa hạ thì là Hoa Sen, mùa thu là Hoa Cúc, còn mùa đông, sẽ là Hoa Mai đi, được không? Y Hoàng? À… Nàng trảlời ta được không? Nếu nàng thích thì gật đầu, không thích thì lắc đầu…Ta sẽ không ép nàng nói chuyện với ta, nhưng nàng đừng phớt lờ ta…”
Vó ngựa đạp phải cái hố, cả người Phượng Trữ Lan chấn động mạnh nhưng hắncàng sợ thi thể bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383046/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.