Chương trước
Chương sau
Không quan tâm đến Tử Tuyển cực lực phản đối, Mộ Dung Xá Nguyệt vội vội vàng vàng định ra hôn sự, ba ngày sau cử hành tại đế đô.

Ba ngày, thời gian rất gấp chứ đừng nói đến muốn tổ chức phô trương, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt hy vọng càng nhanh càng tốt, cho Vị Ương một thânphận quang minh chính đại.

Hắn đặc biệt sắp xếp rất nhiềungười đi theo Tử Tuyển, giám thị nhất cử nhất động của ả bất cứ lúc nàobất cứ nơi đâu, không muốn xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn trước khicử hành hôn lễ, Tử Tuyển thành một tù nhân có thể tùy ý đi đi lại lạikhắp nơi, chuyện gì cũng không làm được, hiện Mộ Dung Xá Nguyệt đã nghingờ ả, nếu ả làm một hành động gì đáng nghi thì rất nhanh sẽ biến mấtkhỏi thế giới này.

Từ đầu đến cuối Mộ Dung Xá Nguyệt đều gạt Vị Ương, mời thợ may đến lấy số đo định làm y phục cho nàng.

Vị Ương mơ mơ màng màng, sau khi thợ may đi rồi, nàng ngẩn ngơ nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt: “Mộ Dung…”

"Hửm?” Mộ Dung Xá Nguyệt cười, bước đến cạnh nàng, lau mồ hôi giúp nàng, nhìn nàng với đôi mắt mê ly.

Bỗng dưng, Vị Ương lui về phía sau một bước, tránh tay hắn, lắc đầu thật mạnh: “Trữ Lan…”

Tay Mộ Dung Xá Nguyệt cứng đờ giữa không trung, hồi lâu sau, hắn trầm mặcnhìn Vị Ương, nụ cười héo dần, cuối cùng xoay người bước đi.

Thời gian còn dài, hắn có rất nhiều cơ hội, đừng nóng lòng nhất thời mà phá nát hết mọi thứ.

Xế chiều ngày thứ hai, vị công tử trẻ tuổi kia sau khi đi một chuyện đếnphía đông nam thì xuất hiện, cơn tức giận phừng phừng như lửa không giảm mà còn tăng gấp mấy lần đi thẳng đến phủ Thái tử.

Khôngquan tâm cả người phong trần mệt mỏi, đầu tiên hắn tìm Phượng Trữ Lanmắng một trận, sau đó rút kiếm không muốn phân bua gì nữa so chiêu ngaylập tức.

Phượng Trữ Lan trở tay không kịp, thời điểm vị công tử đó đến hắn đang dỗ Kỳ Hàn ngủ, bị tập kích bất ngờ vừa phải chăm sóc Kỳ Hàn nên không thể đề phòng, chốc lát cánh tay đã bị thương.

Công tử trẻ tuổi phẫn nộ tột cùng, mỗi kiếm xuất ra đều độc lại chuẩn, vết thương rất sâu.

Trong phủ Thái tử bị náo loạn đến mức gà bay chó sủa, thị vệ bao vây khắpnơi, nhưng cũng không ngăn cản được vị công tử khinh công thượng thừakia, Phượng Trữ Lan né không kịp, mắt thấy thanh kiếm muốn đâm vào KỳHàn đột ngột thanh kiếm dừng lại.

Nét mặt Kỳ Hàn hết sức tủi thân, đôi mắt to long lanh nước gần như muốn khóc, công tử trẻ tuổi dùtức giận nhưng kiếm cũng không chạm đến đứa bé nửa phân, sát khí trênngười cũng thu lại một chút, nhìn Kỳ Hàn đáng yêu hắn thật sự rất yêumến, đứa bé này có đôi mắt rất giống Long Y Hoàng, thế nhưng ngược lạihắn càng thêm căm hận Phượng Trữ Lan.

Công tử trẻ tuổi vứtmạnh kiếm xuống đát, khinh công cực nhanh phi đến trước mặt Phượng TrữLan, chưởng mạnh vào tay hắn, thừa dịp hắn bị đau hơi buông lỏng tayđoạt lấy Kỳ Hàn.

Phượng Trữ Lan cảm nhận được cánh tay đauchết lặng, trong ngực chợt nhẹ bẫng, kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện KỳHàn đã rơi vào tay vị công tử kia kia.

"Bỏ Kỳ Hàn xuống!” Nhất thời, Phượng Trữ Lan phẫn nộ.

"Cho ngươi?" Công tử trẻ tuổi lui về sau một bước, mang theo phẫn hận và bất mãn: “Không biết ngươi đã đem Y Hoàng đi đâu! Giờ lại muốn chiếm KỳHàn? Nằm mơ! Theo như lời ngươi nói phía đông nam trừ hoàng lăng ra cũng chỉ là bãi hoang vu! Phải đi hơn mười dặm nữa mới đến thành trấn, nói!Rốt cuộc ngươi đã đưa Y Hoàng đi đâu?”

"Không phải ngươi đã gặp nàng rồi sao?" Phượng Trữ Lan buộc mình phải tỉnh táo, bất ngờ cười lạnh.

"Ngay cả cái bóng ta cũng không thấy!” Công tử trẻ tuổi quát to, Kỳ Hàn bịhắn siết chặt, sau khi túm lấy y phục của hắn bỗng “Oa” một tiếng khócto.

"Cha cha —— Cha cha ——" Đứa bé mới hơn bảy tháng nênphát âm còn mơ hồ nhưng cẩn thận nghe kỹ thì cũng nhận ra được, Kỳ Hànso với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì thông minh hơn rất nhiều, batháng đã phát âm, mà bảy tháng cũng đã nói theo được rồi.

"Cha cha ——" Kỳ Hàn khóc càng dữ dội hơn, dường như đã nhận ra người đang ôm mình không phải là cha mà là một nam nhân xa lạ, nước mắt rơi càngnhiều, đôi mắt sưng đỏ, tâm Phượng Trữ Lan chấn động mạnh, sợ tên kialàm Kỳ Hàn bị thương vội la lên: “Y Hoàng ở trong hoàng lăng! Ngươi đếnnhìn hoàng lăng không phải cũng giống như đã gặp nàng ư!”

Công tử trẻ tuổi thấy Kỳ Hàn khóc thì luống cuống tay chân nhưng vừa nghePhượng Trữ Lan nói vậy thì lòng lạnh hơn phân nửa: “Ngươi có ý gì!”

"Y Hoàng ở trong hoàng lăng…” Phượng Trữ Lan nhìn về hướng khác, cố gắngchịu đừng nỗi bi ai: “Nàng đang ngủ trong hoàng lăng… Ta gọi thế nàonàng cũng không chịu tỉnh lại, nàng tức giận…”

Công tử trẻ tuổi loạng choạng vài bước, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi nói, Y Hoàng…”

"Thả Kỳ Hàn ra,” Giọng Phượng Trữ Lan không mang theo tình cảm gì: “Ngươi căn bản không có khả năng chăm sóc nó!”

"Ha ha... Dựa vào cái gì không thể!" Giọng công tử phát run, Kỳ Hàn khóc tê tâm liệt phế, hắn cười gượng hai tiếng, rốt cuộc cũng không cười đượcnữa bỗng gầm thét: “Tóm lại Y Hoàng bị làm sao!”

"Là ngườivõ lâm minh hạ thủ, có thể cũng có người của hoàng thất nội ứng, nhưngthủ đoạn che dấu của tên đó hết sức cẩn thận, nhất định sau lưng có caonhân yểm trợ cho nên đến bây giờ ta vẫn chưa thể bắt được kẻ giúp hungthủ giết Y Hoàng…” Đôi mắt Phượng Trữ Lan ảm đạm.

"Võ lâm minh?" Công tử trẻ tuổi tức giận thở vội: “Võ lâm minh là cái quái gì! Người của ta cũng dám động vào!”

Phượng Trữ Lan trầm mặc, nhìn công tử trẻ tuổi đó, trong mắt sát ý nổi lên ——hắn bị câu “Người của ta” vừa rồi chọc giận triệt để.

Bìnhổn hô hấp, nhưng cũng không thể không trông nom Kỳ Hàn đang khóc khôngngừng, công tử trẻ tuổi nhìn gương mặt đẫm nước mắt nước mũi của nó,nhất thời đau lòng không thôi, ngẫm lại bé con mất mẹ rất đáng thương,bèn lấy ống tay áo lau mặt cho nó, dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, ngoanôi ôi… Về sau ta thương con.”

Tiếng khóc Kỳ Hàn dần dần yếu ớt, hai tay siết chặt y phục công tử nọ, giọng nghẹn ngào: “La la… La la…”

Công tử trẻ tuổi không nghe rõ Kỳ Hàn đang nói gì, Kỳ Hàn lặp lại nhiều lầnhắn cũng không thể phân biệt được, trong lòng hoảng loạn, vội vàng nhìnđôi mắt nó: “Nhóc con… Đừng làm ta sợ!”

"Hức..." Gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại, khóc càng nhiều hơn.

"Trả Kỳ Hàn lại cho ta,” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói: “Nó rời khỏi ta sẽ khóc.”

Công tử trẻ tuổi sừng sốt, nghiến răng ken két: “Ngươi đối xử với Y Hoàng ra sao?”

"Trước đây ta có lỗi với nàng, nhưng cũng chưa kịp bù đắp.” Phượng Trữ Lan nhàn nhạt đáp, giọng nói chứa đầy ưu thương.

"Đối xử không tốt còn đứng đây nói mà không biết xấu hổ ư!” Công tử trẻ tuổi tỏ ra khinh thường, căm phẫn: “Võ lâm minh? Là thứ quái quỷ gì… Dámđộng vào Y Hoàng, muốn chết!”

Tuổi trẻ công tử xoay người muốn rời khỏi, Phượng Trữ Lan vội vàng gọi hắn: “Ngươi không được mang Kỳ Hàn đi!”

"Không cần ngươi xen vào!” Công tử trẻ tuổi nhướng mày khiêu khích.

"Cha cha ——" Thời điểm Phượng Trữ Lan muốn động thủ chợt Phượng Kỳ Hàn hết sức phối hợp khóc to gọi loạn.

Công tử trẻ tuối nhíu mày: “Kỳ Hàn, con chọn ở cùng hắn sao?”

Kỳ Hàn không nói lời nào, cố sức vươn người ra khỏi tay hắn, đôi tay huơ huơ về phía Phượng Trữ Lan.

"Ngươi đừng ép ta động thủ, bất kể ngươi có quan hệ thế nào với Y Hoàng.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng.

"Đến đi! Ta không sợ gì!” Công tử trẻ tuổi thấy bé con luôn hướng về chamình thì mặt khó coi, chần chừ một lát rồi nhét Kỳ Hàn vào trong lòngPhượng Trữ Lan: “Ta muốn đi quyết toán nợ nần vì Y Hoàng, ta cũng khôngtin… Cái võ lâm minh gì gì đó, chưa từng nghe thấy!”

Kỳ Hànvừa được vào trong vòng tay của cha thì ngưng khóc ngay tức thì, khiếncông tử trẻ tuổi vừa mừng vừa tủi: “Kỳ Hàn sợ người lạ, Phượng Trữ Lancó thật không? Ngươi chăm sóc nó cẩn thận cho ta! Nếu nó bị một chút tủi thân gì, khi ta quay lại ta nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lời vớingươi!”

Phượng Trữ Lan thừ mặt: "Kỳ Hàn là con ta, không phải con ngươi."

Công tử trẻ tuổi hừ hừ vài tiếng, nháy mắt phi thân lên nóc nhà, trước khiđi còn liếc mắt khinh thường nhìn Phượng Trữ Lan: “Dù trên danh nghĩangươi có là trượng phu của Y Hoàng đi chăng nữa nhưng từ đầu đến cuối ta cũng không công nhận, ngươi lại đối xử không tốt với Y Hoàng, trong mắt ta ngươi cũng chẳng là gì.”

Phượng Trữ Lan không để tâm tới hắn, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà, bóng dáng đã biến mất.

Người đó rốt cuộc là ai? Một hơi kêu Y Hoàng thân mật như thế, còn dõng dạc nói Y Hoàng là “người của hắn”.

"Cố tình gây sự!" Phượng Trữ Lan lau nước mắt cho Kỳ Hàn, ôm con đi vào.

Một lát sau, bóng đen vào phòng Phượng Trữ Lan quỳ xuống.

Phượng Trữ Lan đặt Kỳ Hàn lên giường, nhìn con ngủ say, khóe mắt thấy có người đi vào liền nâng tay ra hiệu hắn đừng tạo tiếng động lớn, Kỳ Hàn đangngủ.

Người nọ bước đi nhẹ nhành, nhỏ giọng bẩm: “Thái tửđiện hạ, thuộc hạ vô dụng, vẫn không thể tra được tung tích liên quanđến võ lâm minh.”

"Không trách ngươi," Phượng Trữ Lan ngưngmắt nhìn Kỳ Hàn ngủ không yên, ngẫm lại, nửa đêm Kỳ Hàn thường giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần: “Võ lâm minh có một minh chủ gian xảo như thế, các ngươi không tra được cũng là… Kỳ Hàn rất ỷ lại vào ta, nếu không ta sẽ đích thân đi tìm, không sao, các ngươi làm hết sức là được rồi.”

"Vâng.” Hắc y nhân xoay người muốn rời khỏi, Phượng Trữ Lan lại nói: “Đúng rồi, giúp ta điều tra xem hai ngày nay kẻ đến làm loạn là ai, xem ra hắnkhông phải người nước ta, điều tra được thân phận của hắn ta sẽ trọngthưởng.”

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Hắc y nhân lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Phượng Trữ Lan nhìn Kỳ Hàn, vừa mới đứng dậy muốn ra ngoài thì thấy y phụchình như bị cái gì đó giữ lại, cúi đầu nhìn xuống là bàn tay nhỏ bé củaKỳ Hàn đang giữ chặt.

"La cha..." Kỳ Hàn nói mớ không rõràng Phượng Trữ Lan nhất thời mềm lòng nên không đi nữa, nhẹ tay nhẹchân cởi áo ngoài, chầm chậm nằm xuống cạnh Kỳ Hàn, ôm con vào lòng.

Phượng Ly Uyên dựa theo địa chỉ Tử Tuyển đưa vội vàng đuổi tới, nhưng người đi nhà trống, hắn hỏi xung quanh mới biết được một chút tin tức.

Người sống ở đó không biết đã chuyển đi từ lúc nào, Phượng Ly Uyên lại liêntiếp đi đến những chỗ có khả năng họ sẽ đến nhưng cũng không có kết quả, cuối cùng uể oải lết về phủ.

Nhưng lời Tử Tuyển nói lạikhông giống giả dối, có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn nuôi hy vọng, sau khi về phủ không lâu lập tức điều động binh mã trong tay, xin hoàng thượngban lệnh phong tỏa thành, bao vây khắp đế đô, toàn bộ người ra vào thành đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt, sau đó lại cho lục soát khắp conphố ngõ hẻm.

Đại quân tìm kiếm lục soát với quy mô lớn liên tục suốt ba ngày, ba ngày cũng không có chút dấu tích gì.

Phượng Ly Uyên gần như tuyệt vọng.

Ba ngày sau, hắn đột nhiên nhận được một phong mật hàm, trong mật hàm chỉcó một địa chỉ, chính là thanh lâu, nhân tiện nói rõ nơi đó sẽ tổ chứcmột hôn lễ.

Phượng Ly Uyên không nói hai lời lập tức chạyđi, khi gần đến thanh lâu bỗng bị một đám người thái độ quái dị cản lốiđi, không nói hắn làm bị thương con của họ muốn kéo hắn đến quan phủkiện cáo thì lại có một cô gái áo quần tả tơi nhảy ra trách mắng hắn bội tình bạc nghĩa có mới nới cũ, bộ dáng điên điên khùng khùng, kéo theonhiều người qua đường chỉ trỏ chửi mắng Phượng Ly Uyên.

Dọctheo đường đi xuất hiện nhiều chuyện lạ lùng làm Phượng Ly Uyên hơi mừng thầm, hắn dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp toàn bộ phiền toái, vượt quachướng ngại tiến lên phía trước, sau cùng đi vào một nơi vô cùng bí ẩnđược trang trí hoa lệ lộng lẫy.

Yêu thích lộng lẫy chính là phong cách của Mộ Dung Xá Nguyệt.

Phượng Ly Uyên náo động ở ngoài lớn đến mức đó, Mộ Dung Xá Nguyệt có thể không biết ư?

Trong lòng dù hơi thấp thỏm lo âu nhưng Phượng Ly Uyên tựa như đã có thể nhìn thấy Long Y Hoàng ở trước mặt, nhanh chóng vứt bỏ những nghi ngờ lolắng, chạy vội vào trong.

Không có ai canh gác, thậm chíngay cả bóng tử sĩ cũng không có, Phượng Ly Uyên ngờ vực, hắn nhớ rõ MộDung Xá Nguyệt đã từng nuôi một ẩn ảnh bán mạng cho mình là một mỹ nhânxinh đẹp tên Kiệt Cơ, một lòng trung trinh với hắn, không có lý nào mình đã chạy vào sâu bên trong mà không đứng ra ngăn cản.

Lòng đầy nghi hoặc, Phượng Ly Uyên vẫn không chút do dự thoải mái đi vào gian trong trước mặt.

"Phanh!" Vừa mở cửa ra thì lập tức khép lại, đại sảnh lầu một ngoại trừ vật dụng tinh xảo ra cũng trống trơn, không một bóng người.

Hắn đilên lầu hai, dựa vào trực giác đẩy cánh cửa phòng trung tâm ra, đập vàomắt là màn trúc rũ xuống khắp phòng, sau bức rèm châu ở sâu trong phòngcó đặt trường kỷ, mà trên trường kỷ thấp thoáng bóng người.

Mộ Dung Xá Nguyệt yêu trúc, thích rượu trúc diệp thanh, hắn nói hắn thích hương vị đạm nhiên đó.

Phượng Ly Uyên đi vào màn trúc, bỗng dưng nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền ra: “Phượng Ly Uyên, chúng ta lại gặp mặt.”

"Mộ Dung, hóa ra là ngươi." Phượng Ly Uyên cười lạnh một tiếng, đi sâu vào trong.

Mà sau khi kéo tầng tầng lớp lớp màn trúc ra, bóng người trên trường kỷlàm Phượng Ly Uyên ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm không nhúc nhích bóngngười đó… Nói đúng ra phải là hai người.

Mộ Dung Xá Nguyệtnghiêng người nằm trên đó, mà trong lòng hắn, là một cô gái đang nằm đưa lưng về phía Phượng Ly Uyên, tay Mộ Dung Xá Nguyệt trắng trợn đặt lêneo nàng, ôm nàng chặt chẽ.

Không phải Kiệt Cơ, bóng lưng Kiệt Cơ sẽ không mềm yếu như thế.

"Kiệt Cơ đâu?" Phượng Ly Uyên ổn định tâm trạng đang gợn sóng, chợt hỏi.

"Nàng ta nha," Mộ Dung Xá Nguyệt cúi đầu trầm tư: "Có lẽ giờ đã gặp mặt Xích Nhiễm rồi."

"Cái gì!"

"Ha ha... Ai bảo ả quá kích động chứ, ta luôn nghĩ rằng ả rất lạnh lùng đấy chứ, ai biết nghe xong tin đó lại muốn đả thương…” Mộ Dung Xá Nguyệtcúi đầu cắn vào cổ cô gái trong lòng mọt cái, khẽ nói: “Phượng Ly Uyên,giờ ta đã hiểu được tâm trạng lúc ngươi muốn giết Xích Nhiễm… Ừm, ngươitìm ta có chuyện gì?”

"Ta đến vì muốn lấy lại đồ của mình." Phượng Ly Uyên nhìn chằm chằm cô gái trong lòng tên kia không rời mắt.

"Được nha!" Mộ Dung Xá Nguyệt nói sang sảng: "Dù sao trước đây ngươi luônchấp chưởng võ lâm minh, ít nhiều gì cũng để sót vài vật phẩm quý giá,của ngươi ngươi có thể trực tiếp đến lấy, nhưng không thuộc về ngươi… Ta sẽ lấy hai tay ngươi.” Nói xong, Mộ Dung Xá Nguyệt nở nụ cười mang theo mùi vị máu tanh.

Phượng Ly Uyên không nói dài dòng, bướclên phía trước, kéo tay người con gái đang nằm trong lòng hắn đứng lên,dung nhan quen thuộc hiện ra trước mắt, vui sướng tận lòng: “Y Hoàng”

Vị Ương mờ mịt ngước nhìn, đôi mắt mơ màng, sau đó giật tay muốn thoát khỏi lòng bàn tay kia, lắc đầu không ngừng.

Mộ Dung Xá Nguyệt nhanh chóng đứng lên, kéo Vị Ương vào lòng, cười nói:“Ngươi nhận lầm người rồi, Y Hoàng nào? Đây là vị hôn thê của ta, nàngtên là Vị Ương.”

"Không phải!" Phượng Ly Uyên cắt ngang lời Mộ Dung Xá Nguyệt: “Mộ Dung, ngươi gạt ta! Có phải Y Hoàng không, làmsao ta không nhận ra được! Giờ ngươi chiếm giữ nàng là có ý gì!”

"Có ý gì?” Mộ Dung Xá Nguyệt cười khẽ: “Ngươi cũng không có tư cách canthiệp, một kẻ phản bội võ lâm minh lấy tư cách gì để nói những lời đó?”

"Mộ Dung, bất luận người có nói gì ta đều sẽ dẫn nàng đi.” Phượng Ly Uyênluôn nắm chặt tay Vị Ương không buông, xoay người muốn ra khỏi đây nhưng mới đi được vài bước chợt cảm thấy đầu choáng mắt hoa suýt ngã xuốngđât!

Mà hương khí tỏa ra từ lư tử kim đặt trong phòng lúc này lại có vẻ quỷ dị lạ thường.

"Ha ha a... Nếu ta chịu để ngươi bình an vô sự đi vào thì đã chuẩn bị đầyđủ,” thừa dịp Phượng Ly Uyên không còn chút sức lực, Mộ Dung Xá Nguyệtdễ dàng gỡ tay hắn ra ôm Vị Ương vào lòng lần nữa, vẻ mặt đắc ý hả hê:“Tân hôn không thích hợp thấy máu, nhưng ngày mai ta sẽ chặt bỏ hai tayngươi, với lý do trừng trị kẻ thất tín như ngươi."

Phượng Ly Uyên không lay chuyển vì lời Mộ Dung Xá Nguyệt nói chỉ nhìn dung mạo Vị Ương không dời mắt.

Hắn sẽ không nhớ lầm! Cho dù có người có dung mạo giống Y Hoàng như đúc thì cảm giác của hắn tuyệt đối sẽ không sai!

Từ phía sau gian phòng Minh Yên từ từ bước ra, nhất thời Phượng Ly Uyên đã hiểu rõ, hóa ra Mộ Dung Xá Nguyệt đã đào sẵn hố chỉ chờ hắn nhảy xuống.

"Ta cũng không muốn phiền phức như thế này, nhưng ngươi đã biết rồi thìkhông thể giữ lại,” Mộ Dung Xá Nguyệt cố ý ôm ấp Vị Ương trước mặtPhượng Ly Uyên, dương dương tự đắc: “Vị Ương là của ta, sau này cũng làcủa ra, đúng rồi, nhân tiện nói cho ngươi biết một chút, tối nay nàng sẽ thành thân cùng ta, sau này sẽ là nữ chủ nhân của võ lâm minh.”

Sét đánh ngang tai, Phượng Ly Uyên bất động, hai tử sĩ võ lâm đứng sau lưng bắt lấy hắn, trên lưng đau đớn dữ dội, cảm thấy công cụ sắc bén đâmxuyên da thịt… Mộ Dung Xá Nguyệt cho người khóa xương bả vai của hắn.

Phượng Ly Uyên chỉ có thể nhíu mày, không biết hắn đã trúng phải mê hương gìmà không thể động đậy, ngay cả hơi sức nói chuyện cũng không có.

"Ta sẽ không lấy mạng ngươi, bởi còn có việc khiến ngươi đau đớn hơnnhiều,” Mộ Dung Xá Nguyệt cúi sát bên tai Phượng Ly Uyên thì thầm: “Tamuốn để ngươi tận mắt thấy ta và Y Hoàng thành thân, động phòng… Ngươicó biết, nàng ---- người mà ta không tiếc tất thảy cứu sống chính làLong Y Hoàng, người mà ngươi một lòng nhớ thương…”

Phượng Ly Uyên cố sức ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm Mộ Dung Xá Nguyệt.

Mộ Dung Xá Nguyệt vỗ tay: “Dẫn hắn vào sương phòng, phục vụ cẩn thận,người ra là thượng khách, thượng khách đến tham dự hôn lễ của ta đấy.”

Thêm hai tử sĩ nữa đi vào, bốn người lôi Phượng Ly Uyên đi ra, nhanh chóng biến mất.

"Minh chủ..." Minh Yên nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt, lần đầu tiên nói chuyện chần chừ.

"Đừng nghĩ nhiều, Minh Yên,” Mộ Dung Xá Nguyệt cười: “Hôm nay là ngày đại cát không phải sao? Đừng phá hủy không khí hào hứng này.”

"Vâng." Minh Yên đáp

"Vị Ương, nàng cũng lo lắng cho hắn?” Mộ Dung Xá Nguyệt hấc cằm cười hỏi.

Vị Ương không tỏ vẻ gì, cúi đầu, lắc lắc…. Thình lình, nàng nhăn mày, khẽ nói hai chữ: “Trữ Lan.”

Đã nhiều ngày nàng không nói chuyện, hơn nữa nếu có nói cũng chỉ lặp lại cái tên này, dường như không chán.

Có lẽ nàng đã quên bộ dáng Phượng Trữ Lan dài ngắn thế nào nhưng lại rất nhớ kỹ tên hắn.

Mộ Dung Xá Nguyệt cười cười, nụ cười không tắt nhưng chỉ cúi đầu cười khổ.

Đêm đến, hôn lễ cử hành như đã định, tất cả đều rất mỹ mãn, toàn bộ ngườicó chức vụ trong võ lâm minh đều có mặt, nhạc đệm náo nhiệt cho dù hônlễ này cũng không long trọng lắm.

Tân lang tân nương mặc cẩm bào đỏ chói đi vào đại sảnh, sau đó nhận lời chúc phúc của mọi người,người chủ trì mới bắt đầu lên tiếng tiến hành nghi lễ.

Khănvoan đỏ thắm phủ lên đầu Vị Ương, Mộ Dung Xá Nguyệt không có cách nào để nhìn nàng, nhìn tâm tình nàng giờ khắc này ra sao, nếu vẫn lạnh lùngnhư cũ hắn lại thấy khó chịu.

Nghi lễ cũng không phiền phức, Mộ Dung Xá Nguyệt lại càng không muốn bị khách mời rượu hỉ mà chậm trễthời khắc động phòng nên vội vàng cảm tạ cho có lệ rồi tùy tiện tìm mộtcái cớ thoát khỏi, mang Vị Ương đi thẳng vào tân phòng.

Màvừa rồi khi hai người họ hành lễ trong đại sảnh, ở một góc khuất lạnhlẻo có một bóng người đứng đó, Phượng Ly Uyên bị hai tử sĩ giam giữ cũng chứng kiến nhất cử nhất động của bọn họ.

Một giây này, hắn hy vọng mình bị mù.

Vào đến tân phòng, Mộ Dung Xá Nguyệt cho tỳ nữ lui xuống, đích thân đỡ VịƯơng ngồi xuống giường, nhấc khăn hỉ, nâng ly rượu: “Vị Ương, chúng tauống rượu giao bôi nào!”

Động tác Vị Ương chậm chạp, từ từ cầm lấy ly rượu còn lại, vai kề vai má tựa má cùng Mộ Dung Xá Nguyệt.

Nàng không suy nghĩ gì, càng không kháng cự, toàn bộ động tác nàng thực hiện cũng không trải qua kiểm soát.

Ý thức trống rỗng, Vị Ương chỉ làm theo như lời Mộ Dung Xá Nguyệt nói.

Uống rượu giao bôi, không đợi Mộ Dung Xá Nguyệt có hành động tiếp theo thìthình lình cửa phòng mở toang, một thị nữ hoang mang hối hả chạy vào,phá hỏng bầu không khí, quỳ rạp dưới chân hắn, giọng run rẩy: “Minh chủ… Minh chủ! Quân đội triều đình đã bao vây khắp nơi! Không biết ai đãtiết lộ tin tức!”

"Cái gì!" Mộ Dung Xá Nguyệt cau mày: “Tại sao lại xảy ra chuyện này! Các ngươi làm việc kiểu gì thế!”

"Thuộc hạ không biết..." Thị nữ vẫn luôn cúi đầu, thình lình ả ngẩng đầu lên,trong tay cầm đoản kiếm sắc bén lạnh lẽo, đứng bật dậy, thừa dịp Mộ Dung Xá Nguyệt lo lắng không đề phòng đâm vào ngực hắn một nhát!

Mộ Dung Xá Nguyệt kinh hãi, đoản kiếm đâm một phát vào tim hắn, hắn vộivàng bắt lấy tay tỳ nữ, nhìn kỹ, ả tỳ nữ này… Lại là Tử Tuyển!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.