Vì thế Phượng Trữ Lan rất trì độn phát hiện không giống ảo giác chút nào,mắt thấy Long Y Hoàng giận ngút trời muốn đi ngay hắn cuống quýt kéo tay nàng, lại đặt nàng dưới thân lần nữa, cúi đầu nhìn Long Y Hoàng xuấthiện sờ sờ trước mắt mình, biểu tình vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm: “YHoàng…”
"Tránh ra!" Long Y Hoàng vừa vội vừa tức, hai taychống lên người Phượng Trữ Lan đang đè lên mình, không kềm nổi cơn giậnnói: “Không phải ngươi muốn ta biến mất sao? Giờ ta sẽ biến mất ngay,ngươi còn không hài lòng cái gì nữa!”
"Y Hoàng! Thật lànàng!" Phượng Trữ Lan sửng sốt một lát, đột nhiên mở to hai mắt nhìnnàng, ngón tay run run khẽ xoa má Long Y Hoàng, thảng thốt nói: “YHoàng… Y Hoàng, không phải ảo giác sao?”
Long Y Hoàng càngtức giận hơn, nàng và Phượng Trữ Lan nên làm cũng đã làm, không nên làmcũng làm, đến bây giờ hắn còn hoài nghi nữa?
Long Y Hoàngtức đến khó thở quay đầu sang hướng khác, cắn một cái thật mạnh vào tayPhượng Trữ Lan, lát sau mới nhả ra, đôi mắt đỏ hồng: “Chàng tin chưa? Ta không chết! Khó khăn lắm mới về đây, chàng lại muốn ta đi nữa?”
"Xin lỗi nàng, xin lỗi nàng..." Phượng Trữ Lan sợ run một hồi, nhanh chóngôm lấy Long Y Hoàng, khóa nàng vào lòng thật chặt, trên cánh tay để lạidấu răng rất sâu, dù cảm thấy rất đau nhưng cũng là bằng chứng tốt nhất, Phượng Trữ Lan kích động phát run: “Ta không nói, nàng đừng đi… Là tasai, về là được rồi, Y Hoàng… Đừng đi nữa.”
Long Y Hoàng khẽ hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cung-thai-tu-phi/2383027/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.