“Các người muốn tôi lấy đạn từ trong cơ thể hắn ra?”
Thật sự là quá dũng cảm, khiến người khâm phục, giao một người sắp chết chỉ còn một hơi thở đến tay cô, cái này là bệnh quá tìm sai bác sĩ sao?
Không phải là cô lên mặt mà hỏi câu này, chỉ là cô muốn cho họ một cơ hội để hối hận, mắc công sau này người chôn xuống đất rồi mới trách cô chuyên trị “người chết”.
Thành thật mà nói, cô đã không chữa cho người sống quá lâu rồi, nếu không phải vì quá buồn ngủ không có sức “từ chối” thỉnh cầu của họ thì giờ này cô đã nằm trên chiếc giường ấm áp nồng nàn hương hoa cúc và đang mơ một giấc mơ đẹp đẽ vô biên.
Nhìn vào khuôn mặt trắng bệch không khác người chết, máu tràn đầy căn phòng trị liệu đơn giản thật khiến người ta khó chịu, hai bao máu đã dùng hơn một nửa, và còn người đàn ông đang cầm chắc hơi thở cuối cùng không cam tâm rời bỏ cuộc đời.
Dùng kiến thức và kinh nghiệm chuyên nghiệp của mình để phán đoán, vết thương nặng như vậy thì lẽ ra người này phải được đưa đi nhà xác từ sớm, nhưng hắn vẫn giữ được hơi thở yếu ớt, nhất quyết phải giành lấy sự sống từ ông trời, ý chí mạnh mẽ hiếm thấy khiến người ta tặc lưỡi, nói ra là giống một con gián ngoan cố không chịu chết.
Cứu hay không cũng không phải là bổn phận của cô, cô cố gắng hết sức thôi, phải nghe ý trời sao đã, xem xem số phận của anh ta thôi.
“Làm ơn đi bác sĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-cuc-bang-tam/129024/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.