Món nợ thả thính năm ấy rồi sẽ có một ngày bị ghẹo ngược lại
48.
Sau trận chiến với Ancel, địa vị bá chủ trên lục địa Vanus của chúng tôi hoàn toàn được thiết lập, không cách nào lung lay.
Trên mảnh đất này đã không còn thế lực nào có thể uy hiếp được tôi. Câu chuyện của chúng tôi trở thành truyền thuyết, được viết vào những thoại bản truyền kỳ.
Lòng tôi lại thấy bất an mơ hồ, dường như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đó là một buổi tối bình thường, tôi ngồi bên giường chờ Frius sang thay đồ ngủ cho mình.
Hắn ôm tôi nhét vào trong chăn, thân mật hôn tôi như mọi ngày, đoạn áp trán vào trán tôi, cất giọng khàn khàn:
– Adam, ta phải rời đi. Trong nhà có chuyện cần ta về giải quyết, chờ ta giải quyết xong sẽ quay lại tìm em.
Tôi luôn rõ rằng Frius chẳng phải là một con rồng tầm thường. Hắn chọn rời đi vào lúc này là bởi bây giờ không còn thứ gì có thể tổn thương tôi được nữa. Hắn giúp tôi đến bước này, chiếu theo góc độ của hắn mà nói là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Lòng tôi đâm hốt hoảng, đưa tay ôm lấy hắn thật chặt, tôi hệt như một tên nhóc con không biết điều.
– A Phất đừng đi, ta không muốn anh rời đi.
Tôi vùi đầu vào ngực hắn nói tựa lên án, trong giọng nói thậm chí còn mang theo nức nở. Tôi nghĩ nguyên do nhất định là bởi lâu lắm rồi Frius chưa đọc tập thơ Haider cho tôi nghe.
– Ngoan nào. – Giọng của hắn vẫn bình tĩnh hững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lanh-chua-va-rong/1016996/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.