Chương trước
Chương sau
Đã nhiều ngày trôi qua, không ngờ trên trời lại có bảo rương rơi xuống, không ai biết rốt cuộc nó biểu thị cho cái gì.
Nhưng bọn hắn lại biết một điều.
Đó là trong bảo rương có vật liệu mà bọn họ muốn.
Chỉ điều này thôi là đã đủ rồi!
- Xem ra không đi không được.
Lâm Hữu lẩm bẩm.
Hắn nhớ lại bảo rương rơi xuống lần trước, đó không phải là nơi hắn đoạt được binh chủng hiếm có sao?
Nhờ có binh chủng hiếm có này mà hắn mới có thể đi thuận lợi một đường và dẫn trước nhiều người như vậy.
Hắn nhất định phải đoạt được vật liệu trong bảo rương này!
Sau khi quyết định, hắn lập tức vội vàng ăn hết thức ăn rồi đứng dậy chuẩn bị.
Thời gian trôi qua, những người khác cũng dần dần đoán được địa điểm bảo rương rơi xuống.
Rõ ràng là ở bên ngoài quặng mỏ cạnh cánh đồng hoang!
- Má ơi! Tại sao nó lại rơi ở đó chứ?
- Ở gần quặng mỏ? Có phải quá trùng hợp rồi không!?
- Xác thực thật trùng hợp, hơn nữa lại là trùng hợp hết lần này tới lần khác.
- Xong rồi, xong rồi, hiện tại bên phía mỏ có nhiều đại lão cấp 5 như vậy, tới đó không phải là chịu chết sao?
- Có anh em nào lập nhóm đi trộm bảo rương không? Trộm được chia đều!
...
Không thể không nói, lần này địa điểm mà bảo rương rơi xuống thật sự là quá trùng hợp, nó vừa vặn rơi xuống khu vực quặng mỏ cạnh tranh kịch liệt nhất và cũng nguy hiểm nhất.
Điều này khiến người ta không khỏi hoài nghi đây là có phải là sự sắp đặt trước hay không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, sức hấp dẫn của bảo rương là thật.
Dù biết phải đối mặt với nguy hiểm nhưng vẫn có rất nhiều người khởi hành chạy tới khu vực quặng mỏ, muốn liều một phen.

Dù sao thì vật liệu trong bảo rương thực sự quá mê người.
Chỉ một cái Lệnh Bài Binh Chủng đã khiến vô số người thèm nhỏ dãi.
Đó là chưa kể tới vật liệu, nếu may mắn đoạt được, vậy có thể gia tăng thực lực của mình lên rất nhiều, tăng xác suất sống sót trong thế giới này.
Lâm Hữu cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi chuẩn bị một phen, hắn mang theo hai mươi binh chủng cấp 5 rời khỏi lãnh địa, lưu lại năm binh chủng cấp 5 vừa mới chiêu mộ và dây leo đóng giữ.
Mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lâm Hữu băng qua rừng rậm, đi vào khu vực cánh đồng hoang.
Lúc này, trên kênh nói chuyện phiếm cánh đồng hoang đã không còn lạnh tanh giống mấy ngày trước, tin nhắn lít nha lít nhít tin nhắn không ngừng thổi qua.
Thậm chí ở xa xa, Lâm Hữu có thể nhìn thấy vài lãnh chúa vừa bước ra khỏi rừng rậm, tất cả đều vội vàng tiến đến quặng mỏ, cảnh này khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Lần này chỉ sợ... Sẽ không được thuận lợi giống lần trước.
Lần bảo rương rơi xuống trước, hắn ỷ vào việc ít người cướp đoạt, không có kinh nghiệm cho nên mới đoạt được hai loại vật liệu.
Lần này mọi người đều biết bên trong bảo rương có chứa đồ tốt, tất cả đều có chuẩn bị tâm lý, khẳng định sẽ không dễ dàng để người khác cướp vật liệu, hắn phải nghĩ biện pháp mới được.
Hắn đang lo lắng.
Tin nhắn trò chuyện riêng của Lâm Hữu đột nhiên chớp loé, một tin nhắn xa lạ xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
- Có hứng thú hợp tác không? Đồ vật chia năm năm.
Lâm Hữu xem xét chữ ký, lại là tin tức do Viêm Vũ phát tới.
Chẳng lẽ hắn ta cũng chạy tới, muốn chen vào một chân?
Nếu thật là như vậy, có lẽ hợp tác sẽ giúp hai người bọn họ đoạt được vật liệu với đám đông.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Hữu lập tức gửi lại một tin nhắn.
- Đến khu rừng gần quặng mỏ để bàn chuyện.
Gần quặng mỏ có một khu rừng mà cây cối đều là màu đen.

Khi Lâm Hữu vội vàng chạy đến thì Viêm Vũ và binh chủng nguyên tố của hắn đã chờ sẵn ở đó.
- Tới rồi.
Viêm Vũ lên tiếng chào hỏi.
- Xin chào, trên đường đụng phải vài con ma thú cho nên tốn chút thời gian.
Lâm Hữu gật đầu đáp lại, sau đó đi thẳng vào chủ đề:
- Ngươi có kế hoạch gì về bảo rương không?
Viêm Vũ tự tin cười một tiếng:
- Đương nhiên là có! Nói thật cho ngươi biết, nguyên tố Thổ của ta có kỹ năng động đất trên phạm vi lớn, tuy lực công kích không tính là mạnh nhưng lại có thể tạm thời hạn chế năng lực hành động của những người khác.
- Ý của ngươi là, thừa dịp bảo rương rơi xuống để gây náo loạn, sau đó đoạt lấy vật liệu trong bảo rương?
Hai mắt của Lâm Hữu sáng lên.
- Không sai.
Viêm Vũ gật đầu.
- Lúc này, phải nhờ vào ưu thế binh chủng thực vật của ngươi, thừa dịp rối loạn để đoạt vật liệu sau đó lập tức rút lui, ngươi cảm thấy thế nào?
- Ta cảm thấy có thể thực hiện!
Lâm Hữu dần dần trở nên nghiêm túc.
Hắn nhìn một chút, bên cạnh Viêm Vũ có tổng cộng 18 tên binh chủng cấp 5, trong đó hơn phân nửa đều là nguyên tố Thổ, hiển nhiên đối phương có chuẩn bị mà đến.
Mà hơn phân nửa binh chủng hắn mang tới đều là Yêu Cơ Phấn Hồng.
Dây leo có thể kéo dài hơn bốn mươi mét, hoàn toàn có thể thừa dịp rối loạn để lẻn đến trước mặt bảo rương, chiếm lấy vật liệu bên trong.
Huống chi bên cạnh hắn còn có trợ lực cường đại như Linh Tịch.
Nếu thấy tình thế không ổn, hắn có thể phát động Bụi Gai Bao Trùm, tạm thời khống chế lại cục diện, còn nếu thực sự không được thì để Khuẩn Nấm Nổ Tung ném bom mở ra một con đường máu.
- Vậy là tốt rồi, nếu đã quyết định, vậy chúng ta thương lượng một chút chi tiết đi, tránh đến lúc đó lại xảy ra sai sót.
Viêm Vũ rõ ràng là một người cẩn thận, thấy Lâm Hữu đồng ý kế hoạch của mình, hắn ta lập tức bắt đầu thương lượng cụ thể hơn, chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.